TRĂNG RẰM NHỚ NGƯỜI
Hoàng Kim
Nhớ người ngọc nơi xa vùng tỉnh lặng
Chốn ấy đồng xuân hoa lúa yên bình
Nơi sỏi đá giữa miền thiêng hoa cỏ
Thiên nhiên an lành bước tới thảnh thơi.
Sống giữa đời vui giấc mơ hạnh phúc
Thanh thản đời thường đằm thắm yêu thương
Con cái mẹ cha thung dung tự tại
Minh triết cuộc đời phúc hậu an nhiên.
Xuân Hạ Thu Đông bốn mùa luân chuyển
Say chân quê ngày xuân đọc Trạng Trình
Ngày tháng thanh nhàn cây xanh nước mát.
Ngọc cho đời giữ trọn niềm tin.
*
Người rất muốn đi về trong tịch lặng
Quẳng lại sau lưng nhân thế muộn phiền
Ta đến chốn thung dung tìm hoa lúa
Rong chơi đường trần sống giữa thiên nhiên.
Tâm thanh thản buồn vui cùng nhân thế
Đời Đạo thịnh suy sương sớm đầu cành
Lòng hiền dịu và trái tim nhẹ nhõm
Kho báu chính mình phúc hậu an nhiên.
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt (**)
Trăng rằm xuân lồng lộng bóng tri âm
Người tri kỷ cùng ta và năm tháng.
Giác Tâm, ta về còn trọn niềm tin.
(*) Đến chốn thung dung, thơ Hoàng Kim, rút trong tập thơ Thung dung.

Một bức tượng của Đức Phật Như Lai tại Sarnath, thế kỷ thứ 4 Công Nguyên
Con đường giác ngộ, tập 1
Con đường giác ngộ, tập 2
Con đường giác ngộ, tập 3
Con đường giác ngộ, tập 4
Thơ dâng
THƠ DÂNG. Khát vọng, Dấu chân người lính và Thung dung là ba tập thơ của Hoàng Ngọc Dộ, Hoàng Trung Trực và Hoàng Kim dưới trăng rằm cổ tích. Nửa đêm trăng rằm tháng 1 âm lịch năm 1994 anh Hoàng Ngọc Dộ mất. Nửa đêm trăng rằm tháng 1 âm lịch năm 1954 Hoàng Kim ra đời. Gia đình gồm năm anh em thì đó là anh Hai và em Út, giữa là Hoàng Thị Huyên, Hoàng Trung Trực, Hoàng thị Huyền. Từ “Nhà mình ở ngã ba sông. Rào Nam chợ Mới, nguồn Son, Quảng Bình” đến nay đoàn tụ đất phương Nam.
Con đường giác ngộ chúng tôi đi như một dòng sông, noi dấu người hiền
CUỐC ĐẤT ĐÊM
Hoàng Ngọc Dộ
Mười lăm trăng quả thật tròn
Anh hùng thời vận hãy còn gian nan
Đêm trăng nhát cuốc xới vàng
Trăng dòm ta hẹn trăng càng dòm thêm
Đất vàng, vàng ánh trăng đêm
Đêm khuya ta với nàng quên nhọc nhằn
(*) Cuốc đất đêm, thơ Hoàng Ngọc Dộ,
rút trong tập thơ Khát vọng.
TRĂNG RẰM NHỚ ANH
Hoàng Kim
Trăng xưa cùng anh cuốc đất
Trăng nay mình em làm thơ
Không gian một vầng trăng tỏ
Trăng rằm rọi sáng giấc mơ …
(**) Trăng rằm nhớ anh, thơ Hoàng Kim,
rút trong tập thơ Thung dung)
VIẾNG MỘ CHA MẸ
Hoàng Trung Trực
Là khởi phát đời con từ bé bỏng
Là lời mẹ ru dịu dàng cánh võng
Là binh nghiệp cha một thuở đau đời
Hành trang cho con đi bốn phương trời
Là nghĩa khí của cha, là nhân từ của mẹ
Vẫn bầu sữa tinh thần không ngừng không nghỉ
Để hành trang cho con đi tiếp cuộc đời
Nay về lại nơi cội nguồn sinh trưởng
Dâng nén hương mà lòng hồi tưởng
Thuở thiếu thời dưới lồng cánh mẹ cha
“Ước hẹn anh em một lời nguyền
Thù nhà đâu sá kể truân chiên
Bao giờ đền được ơn trung hiếu
Suối vàng nhắm mắt mới nằm yên”.
(***) Viếng mộ cha mẹ, thơ Hoàng Trung Trực,
rút trong tập thơ Dấu chân người lính.
RẰM XUÂN HÀ NỘI
Hoàng Kim
Trăng sáng lung linh trăng sáng quá
Đất trời lồng lộng một màu trăng
Dẫu đêm khuya vắng người quên ngắm
Trăng vẫn là trăng, trăng vẫn rằm.
(*) Rằm xuân, thơ Hoàng Kim,
rút trong tập thơ Thung dung.
Video yêu thích
KimYouTube