Hoa sim và hoa lúa

MautimHoaSim

HOA SIM VÀ HOA LÚA
Hoàng Kim

Cụ Hữu Loan “Hoa Lúa”
với “Màu tím hoa sim”
lắng đọng trong hồn tôi
Giấc mơ lành yêu thương

Nhà tôi chim làm tổ
Gốc Bồ Đề vườn xưa
Vui sống giữa thiên nhiên
Thanh nhàn vui tháng năm

Thiên nhiên với con người
Lưu dấu chân thời gian


Cụ Hữu Loan là một nhà thơ Việt Nam, sinh ngày 2 tháng 4 năm 1916 tại xã Nga Lĩnh, huyện Nga Sơn, tỉnh Thanh Hóa, mất ngày 18 tháng 3 năm 2010, đồng niên với nhà thơ Xuân Diệu. Vợ cụ là bà Lê Đỗ Thị Ninh “Màu tím hoa sim”. Bà Ninh mất sớm, khi bà đang có ba anh trai ở chiến trường là Lê Đỗ Khôi, Lê Đỗ Nguyên (Trung tướng Phạm Hồng Cư), Lê Đỗ An. Cụ Hữu Loan sau này tái hôn với bà Phạm Thị Nhu “Hoa Lúa” có mười người con [1]. Cụ dính Phong trào Nhân Văn-Giai Phẩm nên buông bút sớm về nhà làm nông và đủ nghề mọn thồ đá dọn vườn nhưng sống thọ 95 tuổi. Hai bài thơ “Màu tím hoa sim” và “Hoa Lúa” của cụ Hữu Loan, nhiều người thích. Hoàng Kim có bài thơ “Hoa sim và hoa lúa”, “Hoa Lúa giữa Đồng Xuân” (và bảy đường links kết nối) , cảm thương cụ Hữu Loan, cũng là nén hương lòng, nhớ ngày Cụ rời nhân thế; xem tiếp https://khatkhaoxanh.wordpress.com/category/hoa-sim-va-hoa-lua

MÀU TÍM HOA SIM
Hữu Loan 

Nàng có ba người anh
Đi bộ đội
Những em nàng còn chưa biết nói
Khi tóc nàng xanh xanh.

Tôi là người chiến binh
Xa gia đình
Yêu nàng như tình yêu em gái
Ngày hợp hôn nàng không đòi may áo cưới,
Tôi mặc đồ quân nhân
Đôi giày đinh bết bùn đất hành quân,
Nàng cười xinh xinh
Bên anh chồng độc đáo.
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi!

chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng đời chiến chinh
Mấy người đi trở lại
Lỡ khi mình không về
Thì thương người vợ chờ
Bé bỏng chiều quê …

Nhưng không chết người trai khói lửa
Mà chết người gái nhỏ hậu phương
Tôi về không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con
Đầy bóng tối
Chiếc bình hoa ngày cưới
Thành bình hương
Tàn lạnh vây quanh …

Tóc nàng xanh xanh
Ngắn chưa đầy búi
Em ơi!
Giây phút cuối
Không được nghe nhau nói
Không được trông thấy nhau một lần.

Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa một mình
đèn khuya
bóng nhỏ
Nàng vá cho chồng tấm áo
ngày xưa…

Một chiều rừng mưa
Ba người anh
Trên chiến trường Đông Bắc,
Biết tin em gái mất
Trước tin em lấy chồng.

Gió sớm thu về
Rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên
Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
Khi gió thu về
Cỏ vàng chân mộ chí.

Chiều hành quân
Qua những đồi sim ..
Những đồi hoa sim …,
Những đồi hoa sim dài trong chiều không hết
Màu tím hoa sim
Tím cả chiều hoang biền biệt
Nhìn áo rách vai
Tôi hát trong màu hoa.
Áo tôi sứt chỉ đường tà,
Vợ tôi chết sớm mẹ già chưa khâu.

HOA LÚA
Hữu Loan  

Em là con gái đồng xanh
Tóc dài vương hoa lúa
Đôi mắt em mang chân trời quê cũ
Giếng ngọt, cây đa
Anh khát tình quê ta trong mắt em thăm thẳm
Nhạc quê hương say đắm
Trong lời em từng lời
Tiếng quê hương muôn đời và tiếng em là một.

Em ca giữa đồng xanh bát ngát
Anh nghe quê ta sống lại hội mùa
Có vật trụi, đánh đu, kéo hẹ, đánh cờ
Có dân ca quan họ
Trai thôn Thượng, gái thôn Đoài hai bên gặp gỡ
Cầm tay trao một miếng trầu
Yêu nhau cởi áo cho nhau
Về nhà dối mẹ qua cầu gió bay.

Quê hương ta núi ngất, sông đầy
Bát ngát làng tre, ruộng lúa
Em gái quê hương mang hình ảnh quê hương
Xa em năm nhớ, gần em mười thương
Còn bàn tay em còn quê hương mãi
Em mang nguồn ân ái
Căng ngực trẻ hai mươi
Và trong mắt biếc nhìn anh
Em gái quê si tình
Chưa bao giờ được yêu đương trọn vẹn…

Anh yêu em muôn vàn như quê ta bất diệt
Quê hương ta ơi từ nay càng đẹp
Tình yêu ta ơi từ nay càng sâu
Ta đi đầu sát bên đầu
Mắt em thăm thẳm đựng màu quê hương.

(1955)