Đến với bài thơ hay

GIẤC MƠ LÀNH YÊU THƯƠNG
Hoàng Kim

nhắm mắt lại đi em
để thấy rõ giấc mơ hạnh phúc
trời thanh thản xanh
đêm nồng nàn thở
ta có nhau trong cuộc đời này
nghe hương tinh khôi đọng mật
quyến rũ em và khát khao anh
mùi ngây ngất đằm sâu nỗi nhớ
một tiếng chuông ngân
thon thả đầu ghềnh

Hoang Kim

nhắm mắt lại đi em
hạnh phúc đâu chỉ là đích đến
hạnh phúc là con đường trãi nghiệm
vỗ về, chờ đợi, nhớ thương

nhắm mắt lại đi em
trong giấc mơ của anh
có em và rừng thiêng cổ tích
có suối nước trong veo như ngọc
có vườn trúc và ngôi nhà tranh
có một đàn trẻ thơ tung tăng
heo gà chó mèo ngựa trâu
nhởn nhơ trên đồng cỏ
tươi xanh
nhắm mắt lại đi em,
tận hưởng thú an lành.

Nhắm mắt lại đi em
Giấc ngủ ngoan
giấc mơ hạnh phúc
Em mãi bên anh,
Đồng hành với anh
Bài ca yêu thương
Bài ca hạnh phúc
Giấc mơ lành yêu thương

nhắm mắt lại đi em
trong giấc mơ của anh
có em và rừng thiêng cổ tích
có suối nước trong veo như ngọc
có vườn trúc và ngôi nhà tranh
có một đàn trẻ thơ tung tăng
heo gà chó mèo ngựa trâu
nhởn nhơ trên đồng cỏ
tươi xanh

nhắm mắt lại đi em,
tận hưởng thú an lành

Nhắm mắt lại đi em
Giấc mơ cuộc đời
giấc mơ hạnh phúc
ngôi nhà tâm thức
Giấc mơ lành yêu thương

giacmohanhphuc2

Có cánh cửa khép hờ
Có bãi cỏ xanh non.
Đất nước cây và hoa
Một khu vườn tĩnh lặng.
Chim sóc chó mèo gà
luôn quấn quýt sớm hôm.

Ban mai ửng
nghe chim trời gọi cửa.
Hoàng hôn buông
trăng gió nhẹ lay màn.

Ta về với ruộng đồng
Vui giấc mơ hạnh phúc
Vui một giấc mơ con
Hoa Lúa Hoa Người Hoa Đất 
Giấc mơ lành yêu thương.

MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ
Bùi Sim Sim

Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời

Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh

Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái Đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?

Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này – em biết, một mình em…

CÁNH CÒ BAY TRONG MƠ
Hoàng Kim


Cánh cò bay trong mơ
Lắng lòng thương vị mặn …
xem tiếp https://hoangkimlong.wordpress.com/category/canh-co-bay-trong-mo ;
https://hoangkimlong.wordpress.com/category/den-voi-bai-tho-hay

569

Cánh cò bay ở trong mơ
Em tôi bạc tóc bao giờ mới xanh
Vầng trăng tròn khuyết thác ghềnh
Gieo lành gật thiện trời dành phận cho.
.
#Thungdung https://hoangkimlong.wordpress.com/category/thungdung/

568

Cánh cò trăng thanh
vầng trăng mẹ hiền
mang đến cho em
giấc mơ hạnh phúc

khi ban mai tỉnh thức
mọc sớm sao thần nông
thăm thẳm giữa tâm hồn
Cánh cò bay trong mơ …

Cánh cò bay trong mơ
Ca dao em và tôi
Bảng lãng cánh cò
Bay giữa nhân gian.

Con cò đi đón cơn mưa
Tối tăm mù mịt ai đưa cò về

bâng khuâng Cánh cò
Thương lời ru của mẹ:

“Tháng giêng, tháng hai,
Tháng ba, tháng bốn,
Tháng khốn, tháng nạn
Đi vay đi dạm
Được một quan tiền
Ra chợ Kẻ Diên
Mua con gà mái
Về nuôi hắn đẻ
Ra mười quả trứng
Một trứng: ung
Hai trứng: ung
Ba trứng: ung
Bốn trứng: ung
Năm trứng: ung
Sáu trứng: ung
Bảy trứng: ung
Còn ba trứng
Nở được ba con
Con: diều tha
Con: quạ bắt
Con: mặt cắt xơi
Đừng than phận khó ai ơi
Còn da lông mọc, còn chồi nảy cây”.

Gốc mai vàng trước ngõ
Nhà tôi chim làm tổ
Thương câu thơ lưu lạc
Đồng xuân lưu dấu hiền

Ngọc Phương Nam ngày mới
Nhà tôi giấc mơ xanh
Chuyện đồng dao cho em
Tím một trời yêu thương

Cánh cò bay trong mơ
Đường xuân đời quên tuổi
Xanh một trời hi vọng
Giấc mơ lành yêu thương

THÚ ĐIỀN VIÊN
Nguyễn Công Trứ

Mãi thế rồi ta cũng về đây
Điền viên thú nọ vẫn xưa nay
Giang hồ bạn lứa câu tan hợp
Tùng cúc anh em cuộc tỉnh say
Tòa đá Khương Công (*) đôi khóm trúc
Áo xuân Nghiêm Tử (**) một vai cầy
Thái bình vũ trụ càng thong thả
Chẳng lợi danh chi lại hóa hay.

(*) Khương Công: Khương Tử Nha thời nhà Chu,
khi còn đi ẩn thường ngồi câu ở sông Vị.
(**) Nghiêm Tử: Nghiêm Quang đời Đông Hán.
mặc áo tơi đi cầy ở núi Phú Xuân

HOÀI NIỆM
Nguyễn Quế

Con lớn lên qua từng câu chuyện cổ
Câu ca dao nghiêng nắng đổ lên đồng
Có cánh cò lặn lội phía ngoài sông …
Có nắng hạ níu lưng còng dáng Mẹ …

Bên cánh võng câu à ơi thuở bé
Lời ru buồn lặng lẽ giữa thềm hoang
Thương đồng chua móng chân Mẹ ngả vàng
Mồ hôi mặn ai đem rang thành muối …

Trong trang vở có câu thơ chép vội
Quê mình nghèo vời vợi khúc đò đưa …
Để con xa … xa mãi đến bây giờ …
Đêm nhớ mẹ ngẩn ngơ vào giấc mộng …

Mương thì cạn uống bùn con cá Bống
Đồng thì xa lấm tấm hạt mưa chiều …
Khói nhà ai bếp dột mái tranh xiêu
Đêm trở gió áo Cha nhiều miếng vá …

Xa quê Mẹ thương những đêm lạnh giá
Thương quê nghèo thương cả tóc pha sương …
Mẹ xa rồi để nỗi nhớ tha phương …
Rơi bạc phếch cuối con đường đầy nắng …

8/4/2023

THƠ HOA THẦY GIÁO GIÀ
Bạch Ngọc Hoàng Kim

#ĐẹpvàHay học mãi
Thơ Hoa Thầy Giáo Già
Trần Mạnh Tuân Thủy Sinh
#Thungdung nhàn năm tháng

Đời Người vui biết đủ
Hưởng ban mai khí lành
Yêu hoa thơm gió mát
Thương thủy lợi cây xanh

Chúc thầy bạn vui khỏe
Nụ tầm xuân mùa xuân
https://khatkhaoxanh.wordpress.com/category/nu-tam-xuan-mua-xuan#Thungdung, #dayvahoc, #vietnamhoc; #đẹpvàhay #cnm365#cltvn 8 tháng 4 https://cnm365.wordpress.com/cate…/cnm365-cltvn-8-thang-4/

NHA TRANG THƠM TRẦM HƯƠNG
Hoàng Kim


Sóng yêu thương vỗ mãi
Nha Trang thơm trầm hương
Ban mai đứng trước biển
Sáng mãi ngọc lưu ly

2
Chuyện hiền vui trăm năm
Chuyện muôn năm còn kể
Chuyện sao Kim kỳ thú
Chuyện ngậm ngãi tìm trầm

Hạnh phúc thật giản đơn…
Khi sớm mai thức dậy
Thong thả vào trang mới
Cùng người thân chuyện trò

Thương năm tháng đường xa
Gừng cay và muối mặn
Nhớ giọt nước mắt trong
Sự an nhiên thầm lặng

Chợt thấy lòng bâng khuậng
Thanh thản ngày vui tới
Thung dung chào ngày mới
Tím một trời yêu thương

3
A Na bà chúa Ngọc
Hòn Bà sông Nha Trang
Huyền thoại xứ Trầm Hương
Báu vật nơi đất Việ
t

4

Chùa Thanh Lương Phú Yên
Cao Biền trong sử Việt
Mây lành Phổ Đà Sơn
Cát đá đất miền Trung

5
Nha Trang và A. Yersin
Sắn Việt Đất Ông Hoàng
Sắn lúa ở Phú Khánh
Hoa Đất Ngọc phương Nam

6

Đường xuân đời quên tuổi
Tỉnh thức cùng tháng năm
Về với vùng văn hóa
An vui cụ Trạng Trình

Biển nỗi nhớ và em https://youtu.be/B92zLC0JBwQ sáng tác thơ Hữu Thỉnh, nhạc Phú Quang, trình bày Vui Nguyen https://youtu.be/rd0QDJx7sJc

SÔNG ĐỒNG NAI YÊU THƯƠNG
Hoàng Kim


Ban mai chào ngày mới
Sông Đồng Nai yêu thương
Cuối dòng sông là biển
Ân tình đất phương Nam


ĐÔI LỜI VỚI SÔNG ĐỒNG NAI
Nguyễn Hoài Nhơn

Nói gì với sông Đồng Nai
Mà lòng thắc thỏm giữa hai đợt triều
Nói gì cho thỏa thương yêu
Để cù lao Phố mỗi chiều đứng trông

Vắng em, tôi nhớ tôi mong
Lục bình pha mực giữa dòng lơ mơ
Ngày tôi chưa biết làm thơ
Tóc em đã bím chấm bờ vai thon

Biên Hòa hương bưởi ngát thơm
Níu chân tôi ở cuối vườn sớm mai
Bồn chồn con sóng Đồng Nai
Vỗ vào giấc ngủ tôi hoài chưa tan

Vệt phù sa cháy nồng nàn
Hay là ruột đất bazan đượm màu
Trái cây chín đỏ cù lao
Đợi người về hái mời nhau thực lòng

Gặp em ở cuối dòng sông
Câu thơ tôi hóa cánh đồng vàng mơ
Thương nhau tháng đợi năm chờ
Câu thơ kết mật bây giờ…vấn vương

Nói gì cho thỏa yêu thương
Mắt em in dáng quê hương đậm đà
Đồng Nai ơi – mãi thiết tha
Tôi xin làm hạt phù sa dâng người.

RÙA ƠI
Hoàng Gia Cương

Rùa ơi quá nặng phải không
Cõng bia Tiến sĩ lưng còng vậy ư?
Mấy trăm năm gội nắng mưa
Dẫu cho mòn đá cũng chưa xao lòng!

Hoa đời như sắc phù dung
Đổi thay sớm tối, khôn lường thịnh suy
Ngàn năm còn mất những gì?
Mà hàng bia vẫn rạng ghi tên người!

Biết ơn rùa lắm, rùa ơi
Giữ cho ta một khoảng trời nhân văn
Để tôn vinh bậc trí nhân
Để nền văn hiến ngàn năm không nhoà!

Rùa ơi, ta chẳng là ta
Nếu như đạo học lìa xa đất này!

NẮNG HUẾ
Gió Phương Nam

Ra Huế một ngày giữa hạ
nắng chào đón hào phóng đa tình
nắng khoác lên mình màu áo hoàng cung
óng ánh vàng thiên thu vạn cổ
nắng dắt em quanh quanh Thành Nội
thăm thẳm ngõ hồn đá lạnh rêu phong

Nắng tương tư vạt áo Trường Tiền
nắng dọi xuống dòng Hương xanh trong màu mắt
lắng thăng trầm qua từng câu hát
chở khẳm lòng người điệu lý mười thương
chân sắp dời đi
hồn người neo giữ

Mai này nhé Huế ơi
biết bao giờ trở lại
anh nhặt dùm em câu thơ bỏ quên
cất trong chiều hoang hoải
em chỉ mang theo về ít nắng Huế
phơi tình ấm lạnh khách phương xa

NHỚ HUẾ MỘT VẦNG TRĂNG
Hoàng Kim

Ngan ngát dỏng Hương thoang thoảng thơm.
Đâu rồi dấu cũ bóng yêu thương.
Sông xanh sáu nhịp cầu mong đợi.
Nghiêng một vầng trăng sáng phố phường.

Anh ra cầu Huế đêm trăng sáng.
Hằng hà sao mọc giữa dòng sông.
Tình anh như nước càng ra biển.
Càng chứa đầy em ở giữa lòng.

Anh chọn cho em một chút này
Như mưa nắng Huế một vòng tay
Đây là chút Huế đây tình nghĩa
Hương ngọt chung tình mãi đắm say.

Chẳng thể gửi ai lời trân quý
Ngàn năm ngậm ngãi ước tìm trầm.
Thăm thẳm trời xanh thăm thẳm Huế,
Ai về ai hóa đá bên sông.

Huế có Thiên Thụ Sơn vững chãi,
Quảng Bình Đá Đứng chốn sông thiêng,
Bảy Núi Thiên Cấm Sơn hùng vĩ,
Đồng xuân Sông Kỳ Lộ Phú Yên

Việt Bắc non cao trời chỉ lối
Phương Nam biển thẳm đất soi đường
Thiên Mụ, Nam Giao người thấu hiểu.
Nơi này tĩnh lặng khúc Sông Thương .

Nhớ thầy Nguyễn Quốc Toàn và các mế Việt Bắc

Anh lên Việt Bắc chào các mế
Trời suối gần thêm giấc mơ lành
Mây trắng đường xưa thênh thênh bước
Tản mạn cây xanh thăm thẳm anh.

Lắng Tình yêu Gió Phương Nam1
Lòng rưng rưng cảm muôn vàn yêu thương
Thấu tình đạt lý nợ duyên2
Chọn người tận tụy yêu mình thương con,

Nhớ thơ thầy Nguyễn Quốc Toàn 3
Lời thương lắng đọng muôn vàn tài hoa
Thơ người hay chính lòng ta
Ai người tri kỷ, ai là tri âm?.

thayoi


Thung dung đời thoải mái
Ban mai của riêng mình
Giọt thời gian điểm ngọc
Thanh nhàn khát khao xanh.


KHÔNG ĐỀ
Nguyễn Quốc Toàn

Em hỏi Tết này anh có vui,
có ôm hoa đẹp tặng cho người,
chao ôi hoa đẹp thì anh để,
tặng chính lòng anh có vậy thôi,

cô gái Mèo xinh yêu khèn đấy,
nhưng nàng đâu tính chuyện về xuôi,
người ta là của người ta cả,
anh có lòng anh gắn bó rồi

TÌNH YÊU
Gió Phương Nam

Lúc em biết gọi tên anh
Là khi biển chẳng còn xanh một mình
Cỏ hoa cũng đắm ân tình
Núi sông cũng biết tượng hình trong nhau

Vui buồn
Hạnh phúc
Khổ đau
Núi cao ngồi dỗ sông sâu yếu mềm
Như ngày bồi đắp cho đêm
Tình yêu bồi đắp cho em trọn đầy.


NỢ DUYÊN

Hoàng Kim

Nợ anh mưa nắng dãi dầu
Em tôi rụng tóc sói đầu nhớ thương.
Nợ em nửa sợi tơ vương
Anh mang vàng đá trãi đường nhân duyên.

SÁNG MÃI NGỌC LƯU LY
Hoàng Kim


Tình kết ngọc lưu ly
Yêu một đời đằm thắm
Trọn nợ duyên Phạm Lãi
Vẹn Tây Thi Ngũ Hồ

THƠ VIẾT BÊN THÁC IGUAZU
Hoàng Kim


Nước vùn vụt dội xuống
Sóng thình thịch cuộn lên‘
Thương tiến tửu’ Lý Bạch
Ta thì nhớ thương em.

Thấy chăng ai
nước sông Hoàng trời tuôn
Trút băng ra
chẳng quay về được nữa.
Lại chẳng thấy
lầu cao gương trong
thương đầu bạc
Sớm tựa tơ xanh,
chiều nhuốm tuyết

Đời người thoải mái
cứ thung dung
Chớ để chén vàng
trơ trước nguyệt
” (*)

Chiếu đất ở Thái An
Vàng ròng lầm trong cát
Tỉnh dạ tư’ thơ tiên
Người hiền trong suối bạc

.“Trên giường ánh trăng rọi,
Dưới đất như mờ sương.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương.” (*)‘

Thương tiến tửu’ Lý Bạch
Ta thì nhớ thương em
Nước vùn vụt dội xuống
Sóng thình thịch cuộn lên.

“Thấy chăng ai
nước sông Hoàng trời tuôn
Trút băng ra
chẳng quay về được nữa.

Lại chẳng thấy
lầu cao gương trong
thương đầu bạc
sớm tựa tơ xanh,
chiều nhuốm tuyết

Đời người thoải mái
cứ thung dung
Chớ để chén vàng
trơ trước nguyệt” (*)


Tỉnh dạ tư’ thơ tiên
Người hiền trong suối bạc
Chiếu đất ở Thái An
Vàng ròng lầm trong cát.

“Trên giường ánh trăng rọi,
Dưới đất như mờ sương.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương.”

‘Thương tiến tửu’ Lý Bạch
Ta thì nhớ thương em
Nước vùn vụt dội xuống
Sóng thình thịch cuộn lên.

Thấy chăng ai
nước sông Hoàng trời tuôn 

Trút băng ra
chẳng quay về được nữa.

Lại chẳng thấy
lầu cao gương trong

thương đầu bạc
Sớm tựa tơ xanh,
chiều nhuốm tuyết
Đời người thoải mái
cứ thung dung
Chớ để chén vàng
trơ trước nguyệt” (*)

Ta với chim quấn quýt
Giữa đất trời bình yên
Nhớ quê nhà thác nước
Bản Giốc và Ka Long

Bài học lớn lòng ta
Thương emĐiểm hẹn
Kiệt tác của tâm hồn
500 năm nông nghiệp.

Thác Iguazu

Thơ viết ở thác Iguazu di sản thế giới thiên nhiên tuyệt đẹp giữa Brasil và Argentina.

ĐẾN VỚI BÀI THƠ HAY
Hoàng Kim

Thơ hay chẳng lụy ưu phiền
Bạn hiền Nguyễn Quế thơ nên nối vần

“Thà làm lá rụng trên sân
Mai này về cội xa dần cuộc chơi
Trăm năm một tiếng ru hời
Thoáng như cơn mộng qua rồi, nhớ-quên”

TRIẾT LÝ DẠI KHÔN
Nguyễn Quế

Bảo rằng cứ bỏ ngoài tai
Thời gian minh chứng đúng sai ắt là
Thôi thì ta với riêng ta
Cho băn khoăn ấy bay xa cuối trời

Bảo rằng mắt nhắm giữa đời
Để tâm còn đọng những lời thẳng ngay
Nỗi niềm cứ cất cánh bay
Hồn đêm phẳng lặng cho ngày sáng trong

Bảo rằng cái lưỡi uốn cong
Nhịn thêm chút nữa thong dong đường về
Mặc người khinh, trọng, khen, chê
Nhân gian cửa miệng nhiêu khê cực cùng.

Có hèn hạ, có anh hùng
Có ranh như cáo, có khùng như trâu
Ai khôn, ai dại, ai ngu
Chết thành cát bụi trước sau sá gì

Mong làm một quãng đường đi
Tiễn người rời khỏi sân si hồng trần
Thà làm lá rụng trên sân
Mai này về cội xa dần cuộc chơi

Trăm năm một tiếng ru hời
Thoáng như cơn mộng
qua rồi,
nhớ-quên


Hoàng Kim tuyển chọn chùm thơ hay:”Cổng làng” thơ Hoàng Đại Nhân;”Đồng đội cùng tháng năm” lưu giữ thơ Nguyễn Chí Tình tặng trung tướng Nguyễn Mạnh Đẩu; “Khát vọng” Hoàng Ngọc Dộ; “Trạng Trình” Hoàng Trung Trực; “Lời Thầy dặn thung dung” Hoàng Kim; “May mà” Lê Đình Cánh; “Bảy Núi miền ký ức” Nguyễn Chu Nhạc; “Về miền Tây yêu thương” Hoàng Kim; “Thành Nam chiều chớm đông” Hoàng Gia Cương; “Em tôi” Lê Thuận Nghĩa; “Biển và em” Nguyên Hùng; “Ở đâu” Phan Chí Thắng; “Nhớ nốt lặng bên đời” Hoàng Kim; “Mượn và trả” Nguyễn Duệ Mai; “Bến trần gian đò mỏng”; “Thiếu một mùa đông” “Tiếng chuông chùa” “Rụng nắng ” “Vòng quay” Nguyễn Duệ Mai; “Sáng nay vui với trẻ thơ” Hoàng Kim; “Giày và thơ” Thanh Vân; “Em nào có hững hờ” Mai Khoa; Uống rượu ở quán Hàm Hanh” “Đãi trăng”; “Hát vu vơ” “Không hẹn hò đời hóa hoang vu” Lâm Cúc; “Nói với sông Đồng Nai” Nguyễn Hoài Nhơn; Hoa cúc dại Dương Phượng Toại “Như là có nhau” và các bài thơ khác Huỳnh Mai ; “Về với vùng cát đá“; “Giấc mơ lành yêu thương“; “Vui đi dưới mặt trời “; “Trường tôi nôi yêu thương” “Một niềm tin thắp lửa” Hoàng Kim

HOA CÚC DẠI
Dương Phượng Toại

Đồng quê tôi có một nơi
Hoa cúc dại nở trắng trời, gió bay
Chênh vênh nắng rãi mùa cày
Hoa vin nắng xuống. Cuối ngày trăng lên.

Dường như là sợ tôi quên
Em đem hoa rắc cả trên lối về
Thế là một mảnh tình quê
Cứ giăng mắc mãi lời thề của nhau.

Ngày em về với lầu cao
Nhành hoa thuở ấy găm vào xót xa
Giã từ lối cũ cỏ hoa
Cái thời cúc dại sinh ra nỗi niềm.

Giữa ngàn hương sắc thần tiên
Có còn một chút hoa riêng góc trời?
Mùa cày vẫn trắng hoa rơi
Ta còn vơ vẩn bóng người… năm xưa…

Ban mai


KHÁT KHAO XANH. ” Xin trời cho sợi nắng mai / Tôi đem trói những dông dài cất đi / Ngày sang hái lá nhu mì / Làm thơ, đem đổi chút gì… nhớ thương.” Như là có nhau có lẽ là bài thơ hay nhất trong chùm Thơ Huỳnh Mai do anh Nguyễn Trọng Tạo tuyển chọn và giới thiệu. Bài thơ đẹp như sợi nắng mai. Đúng là viên ngọc quý, một giấc mơ hạnh phúc …

NHƯ LÀ CÓ NHAU

Xin trời cho sợi nắng mai
Tôi đem trói những dông dài cất đi
Ngày sang hái lá nhu mì
Làm thơ, đem đổi chút gì… nhớ thương

Một mai mưa nắng vô thường
Tôi mang trải suốt quãng đường người qua.
Rồi mai dẫu có đi xa
Còn đôi chiếc lá gọi là có nhau.

Lá xanh rồi sẽ lá nâu
Nhưng tình yêu mãi thắm màu biếc xanh
Hôm nay trời nắng thật lành
Dông dài tôi giữ hóa thành… nụ hôn.

HuynhMai


Huỳnh Mai  (ảnh rút từ Lộc xuân)

Lời bình của Nguyễn Trọng Tạo
THƠ HUỲNH MAI

NTT: Huỳnh Mai xuất hiện trên Blog Vnweblogs.com đã 7 năm nay với một giọng thơ ngọt ngào và rất dịu dàng. Khác với nhiều cây bút thích ồn ào, chị lặng lẽ khép mình bên vườn địa đàng để thụ hưởng hương thơm vị ngọt của tình yêu và cả những chát đắng của trái đời không may mắn. Nhưng sau tất cả, là một tấm lòng nhân hậu và vị tha. Bạn cứ lặng lẽ đọc thơ Huỳnh Mai, và bạn sẽ gặp một hồn thơ thật đáng yêu…

MƠ THẤY CẦU VỒNG

Đêm qua mơ thấy cầu vồng
Mà sao…
cơn bão trong lòng
chưa tan.
Dẫu nguôi ngoai với thời gian
Hoa trong vườn
đã phai tàn sắc hương…

NHẬT KÝ CHO ANH 2

Anh ạ, chiều nay em viết cho anh
Ngoài kia mưa và gió ào ạt thổi
Em chẳng biết bởi vì đâu tóc rối
Tại gió lùa, hay vì mải nhớ anh.

Tháng Sáu về cơn nắng cứ đành hanh
Trời đỏng đảnh, hay giận hờn vô cớ
Em thương anh đi, về… khi gió trở,
Che bên này, mưa lại ướt bên kia.

Những nhọc nhằn giá có thể sẻ chia
Em xòe tay nhận thêm phần vất vả
Cứ ray rứt khi còn xa xôi quá…
Và chúng mình, tưởng một, vẫn là hai

Em muốn gởi yêu thương vào ban mai
Cho cái nắng dịu dàng đi một chút
Trưa mùa Hè cơn nóng đang hừng hực
Bỗng mát lành trên quả sấu xanh non.

Em muốn gởi tình yêu vào hòang hôn
Chiều rơi xuống… lòng mình yên ắng lạ
Đêm diệu kỳ, đêm đừng trôi nhanh quá…!
Để chúng mình…, giấc ngủ hướng về nhau.

LÃNG BẠC TỰ TÌNH

Anh đưa em về thăm Hà Nội nghe anh!
Về với những cái tên
Hồng Hà, Nhật Tân, Thuỵ Khuê, Trúc Bạch…
Cùng ngắm chiều buông trên hồ Lãng Bạc,
Lặng nghe câu thơ tình…
trong tiếng sóng vỗ
…tự ngàn năm.

Có vòng tay anh những sớm sương giăng
Âu yếm nhẹ choàng qua bờ vai nhỏ,
Em đâu ngại trời mùa thu đầy gió
… sắt se lùa, run rẩy… heo may.

Bình minh lên óng ả sắc mây…
Mình thả thuyền trôi trên mặt hồ lấp lánh
Con thuyền chòng chành say…
… như mình say tình yêu thỏa bao ngày xa cách,
Ứ hự nhịp chèo… bỏ mái buông lơi.

Giữa bát ngát sóng xô và bát ngát trời…
Mình gởi trao tình yêu dạt dào cùng Lãng Bạc
Anh làm thơ, anh đàn… em hát…
Như nàng Giáng Tiên với quan Trạng thuở nào.

Mình say rồi… con sóng vỗ lao xao…
Nói gì nhỉ? Sao yêu nhiều đến vậy!
Lãng Bạc… dành tặng riêng mình đấy
Để cả một đời em yêu Hà Nội, yêu Anh.

26.05.2008

CHẲNG ĐỢI MÙA, CÀNH CÂY CHÚNG CƯỚI NHAU

Anh xem kìa, cành cây chúng cưới nhau (*)
Có phải đợi đến mùa Thu đâu nhỉ?
Những chiếc lá trong nắng vàng run rẩy…
Trao cho nhau những nụ hôn nồng.

“Hà Nội mùa này anh nhớ em không?”
Anh đã bảo, sao lòng em cứ hỏi.
Sài Gòn mùa này nắng mưa giăng lối
Em mong thầm có anh đón đưa.

Anh xem kìa, hàng cây hạnh phúc chưa?
Đấy, bóng nắng tròn xoe như nhẫn cưới! (**)
Lão me già có lẽ… gần trăm tuổi
Vẫn dịu dàng như thuở mới yêu nhau.

Bây giờ vừa mới tháng Năm.
Lũ ve hát, bảo… “còn… chờ chi nữa?
Trên phố xá Phượng hồng đang thắp lửa,
Rực rỡ như màu áo cô dâu”.

Chẳng đợi mùa, cành cây chúng cưới nhau…!

HÀ NỘI MÙA CÂY TRÚT LÁ

Anh ạ, Hà Nội mùa này cây trút lá
Có chiếc nào rơi đến tận nơi này?
Mà em nghe tiếng thì thào của gió
Nói lời tình trên mỗi tán cây.

Trời Sài Gòn vẫn ngập nắng chiều nay
Lá vẫn xanh trên từng con đường nhỏ.
Nghe thương lắm những lối mòn nơi đó
Một chiều nào in dấu chân ai qua.

Có chiếc lá nào mang dấu môi xa
Tha thiết gửi người yêu … người Hà Nội.
Anh nhé, chậm thôi… đừng vội!
Để con phố quen thủ thỉ nói bao điều.

Anh nghe không những tiếng xạc xào?
Của lá đấy! lời em yêu anh đấy .
Bao nhiêu lá, bấy nhiêu lời bỏng cháy
… và cũng là ngần ấy nụ hôn trao.

27.04.2008

EM GIỜ… CÓ BIỂN VÀ ANH

Anh tự ví mình như biển khát chênh chao
Lúc dịu êm, lúc ầm ầm bão tố.
Biển mênh mông … với tận cùng nỗi nhớ…
Gọi tình yêu trên lưng sóng bạc đầu.

Cảm ơn những bất ngờ…
Khi đợt sóng ồn ào trầm xuống đáy biển sâu,
đánh thức loài ốc nhỏ.
Em trốn trong chiếc vỏ ốc hiền lành,
e ngại tình yêu đầy sóng gió…

Bất ngờ ta tìm thấy nhau.

Sóng đưa em về bờ cát bình yên
Mỗi sớm mai ngắm mặt trời lên chói lọi,
thóat khỏi chiếc vỏ ốc lạnh lùng,
tìm thấy bao niềm vui mới…

Em giờ… có biển, và Anh.

20.04.2008

CÓ NHỮNG LÚC MÌNH GIẬN HỜN NHAU

Có những lúc mình giận hờn nhau
Lòng em buồn như trời mưa tháng Sáu.
Đang mùa hè mà như mùa giông bão.
Lời nói thoảng qua, đã ướt mi rồi.

Đêm nay ngoài kia không có ánh sao trời…
Để rót vào em những giọt bình yên,
Dù bé nhỏ.
Mình đã ước mong cùng nhau vượt qua sóng gió…
Có lẽ nào buồn, giận rất vu vơ.

Nếu có một giây phút tình cờ
Em hờn dỗi vì những điều rất nhỏ…
Một chút thôi, nhẹ qua như cơn gió…
Là em yêu anh nhiều đấy, biết không anh?

Tình yêu như quả chín ngọt lành
Trong vườn tháng Tư đầy nắng.
Ta nâng niu, cảm ơn cuộc đời đã tặng
Đừng để buồn lòng nhau nữa,
… nghe anh!

16.04.2008

VỀ ĐÂY… NGHE ANH

Anh về thăm quê em nhé anh
Miền Tây hiền hòa, mênh mang sông nước
Cây trái sum xuê bốn mùa quả ngọt
Ăn nhãn lồng, nghe điệu lý chim quyên.

Đêm sáng trăng nghêu ngao gõ mạn thuyền
Say đắm nghe ai hát câu vọng cổ
Về đây nhé anh, mượn tiếng hò thổ lộ
Chẳng biết tự khi nào ta đã yêu nhau.

Về đây nhé anh, hát điệu lý qua cầu
Anh đón em giữa mùa lúa mới.
Tay nắm tay mà nghe lòng bổi hổi
Thương em thật nhiều bởi hai tiếng “dạ thưa”.

Đất miền Tây sớm nắng chiều mưa
Anh thương em là thương cả mưa cả nắng
Anh về đây để biết mình yêu lắm
Một nụ cười, một ánh mắt đong đưa.

Anh nhé, về đây chẳng ngại đường xa
Em đón anh bằng tình yêu ngọt ngào như trái chín.
Đôi chiếu Định Yên đang đợi mùa ước hẹn
Ta đón nhau về, dệt hạnh phúc, nghe anh!

08.04.2008

THÁNG TƯ VÀ NỖI NHỚ

Tháng Tư rồi! tíu tít giọng ve ngân
Loáng thoáng tiếng ai gọi người yêu ngọt lịm
Con đường em về chiều nay lung linh hoa tím
Cơn mưa nhẹ qua, nắng ửng sắc cầu vồng.

Tháng Tư về, anh có nhớ em không?
Nắng hun hút như mắt nhìn chờ đợi
Gió thổi từ bên kia hay từ nơi anh thổi tới?
Cứ đùa, nghịch… rối tóc em.

Tháng Tư về cho em nhớ anh thêm,
Đan những ngón tay, giữ thời gian trôi thật chậm
Nơi ấy tháng Tư anh có nghe nhịp tim em đập
Giật mình nghe tiếng lá rơi?

Tháng Tư ơi! Tháng Tư ơi!
Em gởi về anh hạt mưa dịu mát của trời,
… của em, của miền nhung nhớ

Anh có hay chiều nay…
Hạt mưa về rơi bên bậc cửa
Lóng lánh vỡ òa sắc tím yêu thương.

25.03.2008

THÁNG BA ƠI…!

Em biết bây giờ chỉ mới tháng Ba.
Nhưng có cơn mưa bất ngờ làm trái tim em sũng ướt
Nên bất chợt nhớ mùa thu quay quắt
Mà không hay mùa Hạ đến bên mình.

Mùa Hạ sẽ cho em những giọt nắng lung linh.
Chỉ cần nắm tay và giữ chặt,
Cùng ngước lên nhìn bầu trời xanh ngút mắt,
Mùa Hạ vỡ òa, vời vợi yêu thương.

Tháng ba bên em qua những con đường
Có lá me rơi đầy và gió lộng
Tháng ba ơi! Hỏi lòng mình có gì…
…sao nắng trưa cháy bỏng…
Đợi đêm về thắp nến cả trời sao.

Tháng ba ơi, sao quá ngọt ngào
Dịu dàng thế, và cũng hừng hực thế.
Em bối rối giữa những điều không thể và có thể…
Khi hạnh phúc bất ngờ đến giữa tháng ba.

19.03.2008

MÙA THU CÒN XA LẮM

Bây giờ chỉ mới tháng Ba
Em biết mùa thu còn xa mà vẫn nhớ.
Ngày mùa thu đi…lời tạ từ dang dở.
Có khi nào anh chợt nhớ em không?

Thu vẫn là mùa thu ấy mênh mông…
của anh, của em, của một thời vụng dại?
Ước chi gió đưa mùa thu trở lại
Dẫu mùa sang nắng trải chói chang lòng.

Em sẽ trải thơ tình nơi thềm vắng để hong
Cho ấm lại những ngày xưa tháng cũ.
Mưa mùa này có ai xòe tay giữ,
Cất trong lòng,đếm giọt để ưu tư?

Có khi vì yêu bỗng hóa ngây ngô
Biết xa thế nhưng vẫn chờ mong thế.
Lắm lúc em muốn tin một điều không thể
Là mùa thu xưa bất chợt sẽ quay về.

Em ước mong có một khoảng trời…
chỉ có mùa thu, em, anh, và kỷ niệm…
Để được gần nhau như chưa từng xa vắng…
Dẫu biết bây giờ chỉ mới tháng Ba.

08.03.2008 

THÀNH PHỐ MÙA ĐÔNG

Đâu vắng mất tiếng chim trong vòm lá
Ngày mùa Đông thành phố khoác sương mù,
Ta bỗng thấy yêu từng giọt nắng
Đang rót vào ô cửa, hình như…

Cái lạnh Sài Gòn chẳng đủ để co ro,
Để bàn tay tìm một bàn tay. Nhớ!
Lá non rung khẽ khàng như tiếng thở,
chợt thật gần, chợt bãng lãng xa xôi.

Gió  vô tình mang những đóa vàng rơi
…nhè nhẹ chạm vào đời đang mở ngỏ.
Có ai đó đợi chờ ai đâu đó,
chẳng biết mùa đang gởi chút hương say.

Ai một mình ngang qua ngõ sớm nay
Có thấy mùa Đông phương Nam
dịu dàng như con gái?
Có ánh mắt ai đó còn ngần ngại…
Chẳng nói gì, chỉ đăm đắm trông theo.

13.01.08

ĐỪNG

Đừng anh nhé! Đừng nhìn em như thế
Đừng đốt em bằng ánh mắt nồng nàn.
Em cháy hết sẽ không còn gì nữa.
Lửa tình yêu vừa bén đã vội tàn.

Đừng anh nhé! Đừng ân cần như thế.
Đừng xua bão vào góc nhỏ bình yên.
Em yếu đuối và trái tim yếu đuối
Sẽ khóc nhiều khi anh đến rồi quên.

Anh đừng nói, để em còn im lặng
Cứ ơ hờ như buổi mới vừa quen.
Lỡ có xa, lòng em không dậy sóng
Đau một đời với nỗi nhớ không tên.

Đừng ghé vai, để ý nghĩ đầy thêm,
Giật mình, khi lòng bất chợt…
Đừng đắm đuối, để rồi em thảng thốt
Dỗ mình như tự chiêm bao.

31.12.2007

NỬA TRÁI TIM

Còn không người ơi một nửa trái tim?
Trái tim đã lăn lóc qua cuộc tình đầy sóng gió.
Trái tim ta cũng chỉ còn một nửa
Cũng may biết mình cần nhau.

Chẳng phải là yêu, chẳng  duyên nợ gì đâu
Chỉ để sẻ chia vui buồn hờn giận
Người và ta đã nhiều phen lận đận
Hạnh phúc đã nhiều lần vuột khỏi tầm tay.

Ta và người cùng chọn lối chông gai
Dẫu vấp ngã, vẫn hướng về phía trước.
Bạn tôi ơi! Làm sao mình biết được
Khổ đau còn tiếp nối hay không.

Đường mình đi sẽ không có hoa hồng
Tình yêu cũng chênh vênh đầy khốn khó.
Ta vẫn sẽ yêu bằng trái tim và hơi thở
Khi mỗi người chỉ còn nửa trái tim.

Hai nửa trái tim kề lại không tròn.
Cũng đủ mùa Đông bớt lạnh.
Cũng đủ xôn xao những chiều cô quạnh
Chờ mong nắng ấm sang mùa.

GIẤC MƠ MÙA ĐÔNG

Thu đếnThu đi
Thu lại đến
Người đi ! Có ngoảnh lại bao giờ ?
Không ai ru ta ! Ta ru mình vậy
Cho đến lúc nào được hoá giải bởi giấc mơ !

Em ru mình giữa ngọn gió mùa Đông
Cái ngủ đi tìm giấc mơ
nhọc nhằn, khô héo
Hơi ấm chẳng đủ vỗ về
giấc mơ lạnh lẽo.
Chập chờn, mong manh.

Mơ…
Em đi về phía không anh…
Bỏ lại sau lưng những lời hò hẹn.
Ký ức những lời yêu không trọn vẹn
nhạt nhòa như khói, như mây.

Em trốn khỏi mình, trốn những lần say,
trốn lối quen xưa, trốn tình khúc cũ.
Em quên anh như chưa từng  nhớ,
chưa từng mong đợi một thời.

Mơ…
Em đi về phía mặt trời…
Đốt cháy tim mình bằng lửa đỏ
Rũ hết những muộn phiền cho mây cho gió…
Tan biến vào bao la.

Mơ…
Lối đi về phía ấy chẳng có hoa,
chỉ có nhọc nhằn sỏi đá
Bỗng một ngày tình yêu hóa thành xa lạ
Chạm ngõ cuộc đời mình…
…mà cứ ngỡ chưa quen.

THƠ CUỐI MÙA THU

Còn lại gì? Chỉ có cuối mùa thu
Và em – một mình, quạnh quẽ.
Chút nắng nhạt cuối chiều rơi nhẹ
Nghiêng nghiêng, đăm đắm nỗi buồn.

Mùa Đông đang đến gần hơn
Sao chẳng nói những gì mình chưa nói?
Có phải bởi mùa thu qua rất vội?
Em vụng về không níu nổi thời gian?

Cuối mùa, hoa cúc chưa thôi vàng
Vẫn đắm đuối mơ những ngày ngập nắng.
Chỉ có em miệt mài trong khỏang lặng
Tự ru mình mà tim chẳng bình yên.

Bài thơ tình câu chữ bỗng chông chênh
Trượt ngã về  nơi bắt đầu nỗi nhớ
Chạm vết đau xưa, giật mình bỡ ngỡ
Còn lại gì? Chỉ có cuối mùa thu.

TÌNH TỰ MÙA THU

Thôi anh đừng tìm lại
Những mùa vàng xa xưa
Đừng chạm vào quả đắng
Để bình yên bốn mùa.

Em đi tìm hạnh phúc
Lạc đến bên hiên đời
Anh ngập ngừng hé cửa
Có nghe tình vừa rơi?

Nghe giữa mùa chơi vơi
Nỗi nhớ về thấp thóang
Chờ anh nắn phím đàn
Một trời thu tỏa nắng

Cuộc đời không phẳng lặng
Ta hãy dìu nhau đi…
Tình sẽ thôi sóng gió
Đơm quả lành trên cây.

SÔNG VÀ BIỂN

Dòng sông em bắt đầu từ biển của anh.
Có lẽ thế,
Nên lòng sông không phẳng lặng.
Biển của anh
Lúc dịu êm, lúc thâm trầm xa vắng,
Nên sông cứ cồn cào những lúc triều lên.

Dòng sông em bắt đầu từ anh.
Cũng là nơi bắt đầu nỗi nhớ.
Sông mải miết tìm về nơi gặp gỡ
Nơi sông và biển giao hòa.

Dòng sông em chảy về phía biển anh,
Đếm thời gian bằng từng giờ từng phút,
Bằng hơi thở cuộn tràn trong ngực,
Cuốn về phía anh, thành sóng dâng trào.

Biển sẽ cuốn em về tận nơi nao?
Có thể đi đến cùng trời cuối đất?
Biển dữ dội, sôi trào khi gió quất
Hãy cứ hóa em thành muôn sóng  bạc đầu.

11/09/07

KHÔNG LỜI

Hình như có giọt sương
trên cành xanh.
Có tiếng thở dài…
của chiếc lá
đang rơi nhanh.
Nỗi nhớ đang hình thành.

Café quen vàng ánh đèn đêm
Nơi góc phố
hoa điệp vàng
lặng thầm chờ đợi
Có đôi mắt
vì ai…
buồn…
không nói
Bàn tay
chờ hơi ấm một bàn tay.

Bờ vai
chờ…
ấm áp một bờ vai
Có chút lạnh,
chẳng biết từ đâu tới.
Tóc nhớ ai, mà sao tóc rối?
Có đủ dài trói buộc chút mong manh?

LỜI CỦA TRÁI TIM

Trời xui chi hai mình gặp gỡ
Để trái tim em rung lên vì nhớ
Cứ nghĩ bâng quơ, rồi ngập ngừng lo sợ
Trái tim anh có còn chỗ cho mình.

Chẳng có cơn mưa rào bất chợt trói chân,
Mà em cứ muốn gần thêm chút nữa.
Đường xa hóa gần, thời gian như gió…
Giá như mà có thể kéo dài thêm.

Anh và em vừa gặp đã như quen.
Khi phải xa em sợ mình vuột mất.
Khi xa anh em muốn xoay trái đất
Để chúng mình lại được bên nhau.

Em sợ… trong lòng anh… em nghĩa lý gì đâu,
Như cơn mưa thóang qua rồi lại tạnh
Anh mang đến cho em niềm hy vọng.
Có khi nào lại lấy mất không anh?

NỖI NHỚ DỊU DÀNG

Ngày mai có nắng lên chưa?
Tôi hong chút nhớ mới vừa bay sang.
Thương cho cái nhớ dịu dàng
Cách xa mấy bữa võ vàng vì mong.

Thương cho cái nhớ long đong,
Cứ bay trong gió, xoay vòng trong mưa.
Dùng dằng mỗi buổi sớm, trưa,
Lại khi chiều tới vẫn chưa yên bề.

Nhớ đi rồi nhớ lại về,
Quẩn quanh với những đam mê, muộn phiền.
Hôm nay nhớ chợt bay lên,
Cao xanh đưa đẩy nhớ tìm đến tôi.
ANH SẼ LÀ CỦA EM KHÔNG ANH?

Anh sẽ là của em không anh?
Câu hỏi gặm nhấm dần trái tim yếu đuối.
Em mệt nhoài…
… trò tình yêu rượt đuổi,
Có khi nào tay nắm được tay nhau?

Tình yêu vô hình,
Em bước thấp bước cao
Chẳng biết khi nào mình vấp té.
Cuộc đời phân chia rạch ròi chẵn, lẻ.
Nên hình như em vẫn cứ một mình.

Biết đêm dài rồi sẽ tới bình minh
Ngày đêm xoay vòng,
Nhưng thời gian không trôi ngược.
Ai biết được nỗi đau nằm phía trước,
Cứ chực chờ mang cả tuổi xanh đi.

Tờ lịch rơi năm tháng để lại gì?
Anh để lại một khỏang trời đầy gió.
Em chẳng thể mang,
Cũng không thể nào chối bỏ,
Để tình rơi như chẳng phải của mình.

Anh sẽ là của em không anh?
Câu hỏi đã mòn,
Trái tim nhức nhối.
Mà lời hứa như thể còn trôi nổi,
Em lại miệt mài đuổi bắt những yêu thương

CỔNG LÀNG
Thơ Hoàng Đại Nhân

Cổng làng – lưu giữ hồn quê
Nơi đây nhân chứng lời thề chia tay
Đón người cũng tại nơi đây
Trở về sum họp vòng tay xóm làng

Bao người tạm biệt thôn trang
Bước đi, ngoảnh lại cổng làng… rưng rưng
Bao lần làng mở hội mừng
Cờ rong, trống mở… đã từng diễu qua

Khi mùa lúa trổ ngàn hoa
Hương thơm đồng nội tràn qua cổng làng
Biết bao đám cưới trai làng
Rước dâu thiên hạ xênh xang đón về

Biết bao lớp trẻ làng quê
Sớm chiều tới lớp, đi – về qua đây
Ơn xưa các cụ trồng cây
Để cho con cháu hôm nay: cổng làng.

Chẳng cần mái ngói cao sang
Gốc cây cổ thụ – cổng làng nên thơ.

Sài Gòn, 10/02/2022
Ảnh 1 mượn nhà mạng.
Ảnh 2 mượn của nhiếp anh gia Đặng Văn Ngoạn

ĐỒNG ĐỘI CÙNG THÁNG NĂM
Kính anh Nguyễn Mạnh Đẩu
Hoàng Kim


Đọc “Vị tướng viết văn
Tác giả Nguyễn Chí Tình
Thân mến tặng Nguyễn Mạnh Đẩu
“. (1)
Mà lặng người, rưng rưng nước mắt:

Mười sáu tuổi, áo vải đầu trần
Khoác ba lô lên đường nhập ngũ
Anh không nói văn chương.
Đường hành quân lội suối băng rừng
Trận chiến xông lên mịt mù bom đạn
Anh không nói văn chương.
Mím chặt môi nghe lời trăng trối cuối cùng
Và vuốt mắt cho người đồng đội
Anh không nói văn chương.
Trong căn hầm chỉ huy
Trước biết bao éo le căng thẳng
Sinh mệnh anh em và lòng căm thù sâu thẳm
Anh không nói văn chương.
.
Anh không nói văn chương
Nhưng tất cả, còn đây tất cả
Như rễ hút đất lành để nuôi hoa lá
Như trăm dòng suối chảy từ rừng sâu
Để hôm nay
Ngồi trong gian phòng với mái tóc ngả màu
Hay ngước nhìn bầu trời quê xanh như ngày xưa ấy.

Tất cả đang sống dậy
Thành ngọn thác trào lên
Dồn dập nhịp đời, dồn dập nhịp tim
Như cuộc đời bắt anh phải viết
Như muôn người bắt anh phải viết
Mà anh không cần biết
Đó có là văn chương?

Nhà thơ nào từng nói thế:
“Một cây chông” đánh Mỹ
Vẫn hơn “Ngàn trang giấy” văn chương
Còn anh
Anh đã đi biết mấy nẻo đường
Khói lửa nắng mưa, tấm thân dầu dãi
Đã trải những tháng ngày ưu tư khắc khoải
Thì điều khác thường lại hóa đời thường:
Anh đến với văn chương
Để chẳng bao giờ hết được văn chương !


2

Anh Hoàng Trung Trực đời lính,
là anh trai em,
Đồng đội thân của anh,
cũng mười bảy tuổi lên đường
Lớp anh trước, lớp em sau
Em trong lứa sinh viên 1971
trang sách soi trang đời
Thắp đèn lên đi em
Nhớ vầng trăng ngọn lửa
Xếp bút nghiên lên đường ra trận.

Tổ chiến đấu của em có bốn người
Xuân và Chương nằm lại
Trung với em về Trường sau chiến tranh
Lửa miền Nam vừa tắt chưa thôi
Hận Nam Quan “Nước mắt Vị Xuyên”

Nhiều đồng đội em hóa đá.

Anh Tư Trực của em trở lại đời thường
‘Mảnh đạn trong người’
‘Nhớ bạn’
‘Bền chí’

‘Hát ru con bằng khúc quân hành”
Đối thoại với Thiền sư‘ ;
Trạng Trình”
Anh ấy làm ông già phúc hậu sau chiến tranh
Chăm lo điều lành, việc lành
cho bà con phường, quận
Thật nhớ ngày anh lặn lội vào thăm
Đồng đội cùng tháng năm

Qua thơ của bạn Nguyên Hùng
Kể về vị tướng giữa đời thường
Anh và em bất ngờ kết nối
Anh nhớ tường tận từng chút về gia đình em
Thấu suốt mọi điều hay đồng đội
Hiểu tường tận uẩn khúc trăm năm…
Quốc Công đạo làm tướng
Vị tướng của lòng dân
Ban mai đứng trước biển
Thăm thẳm một tầm nhìn.

4

Trung tướng Nguyễn Mạnh Đẩu là Người
Sinh tử giữa chiến trường
Đồng đội cùng tháng năm
Biết mình và biết người
Có ba dòng văn chương
Văn chương ngọc cho đời.

5

Anh đến với văn chương
Để chẳng bao giờ hết được văn chương !


Tài liệu dẫn:

(1) XIN KHOE MỘT CHÚT
Nguyễn Mạnh Đẩu

Nhà thơ, Nhà văn, Nhà nghiên cứu Nguyễn Chí Tình ( tên thật Nguyễn Đức Nhật ), sinh 1935, quê Nghi Trung ( Nghi Lộc-Nghệ An ). Ông là cháu nội Chí sĩ Nguyễn Đức Công ( tức Hoàng Trọng Mậu ), con trai Nhà giáo, Nhà thơ Nguyễn Đức Bính, cháu Nhà phê bình văn học Hoài Thanh (Nguyễn Đức Nguyên). Hơn tôi 13 tuổi, là đồng hương huyện Nghi Lộc, ông Nguyễn Chí Tình thân thiết tôi từ nhiều năm nay. Ông viết tặng tôi bài thơ, đăng trong tập CÓ MỘT MIỀN QUÊ ( NXB Thanh niên – 2015). Tôi xin được khoe với bè bạn Fb.

VỊ TƯỚNG VIẾT VĂN
(Thân mến tặng Nguyễn Mạnh Đẩu)
Tác giả Nguyễn Chí Tình


Mười sáu tuổi, áo vải đầu trần
Khoác ba lô lên đường nhập ngũ
Anh không nói văn chương.
Đường hành quân lội suối băng rừng
Trận chiến xông lên mịt mù bom đạn
Anh không nói văn chương.
Mím chặt môi nghe lời trăng trối cuối cùng
Và vuốt mắt cho người đồng đội
Anh không nói văn chương.
Trong căn hầm chỉ huy
Trước biết bao éo le căng thẳng
Sinh mệnh anh em và lòng căm thù sâu thẳm
Anh không nói văn chương.
Anh không nói văn chương

Nhưng tất cả, còn đây tất cả
Như rễ hút đất lành để nuôi hoa lá
Như trăm dòng suối chảy từ rừng sâu
Để hôm nay
Ngồi trong gian phòng với mái tóc ngả màu
Hay ngước nhìn bầu trời quê xanh như ngày xưa ấy.

Tất cả đang sống dậy
Thành ngọn thác trào lên
Dồn dập nhịp đời, dồn dập nhịp tim
Như cuộc đời bắt anh phải viết
Như muôn người bắt anh phải viết
Mà anh không cần biết
Đó có là văn chương?

Nhà thơ nào từng nói thế:
“Một cây chông” đánh Mỹ
Vẫn hơn“Ngàn trang giấy” văn chương
Còn anh
Anh đã đi biết mấy nẻo đường
Khói lửa nắng mưa, tấm thân dầu dãi
Đã trải những tháng ngày ưu tư khắc khoải
Thì điều khác thường lại hóa đời thường:
Anh đến với văn chương
Để chẳng bao giờ hết được văn chương !

(2) Hoàng Trung Trực đời lính

(3) Đồng đội cùng tháng năm

KHÁT VỌNG
Hoàng Ngọc Dộ

Cảnh mãi theo người được đâu em
Hết khổ hết cay hết vận hèn
Nghiệp sáng đèn giời đà chỉ rõ
Rồi đây cay đắng chẳng buồn chen.

https://hoangkimlong.wordpress.com/category/hoang-ngoc-do-khat-vong

TRẠNG TRÌNH
Hoàng Trung Trực


Hiền nhân tiền bối xưa nay
Xem thường danh vọng, chẳng say vì tiền
Chẳng màng quan chức uy quyền
Không hề nghĩ đến thuyết truyền duy tâm

Đức hiền lưu giữ ngàn năm
Vì Dân vì Nước khó khăn chẳng sờn
Hoàn thành sứ mạng giang sơn
Lui về ở ẩn sáng thơm muôn đời

Tầm nhìn hơn hẳn bao người
Trở thành Sấm Trạng thức thời gương soi.

LỜI THẦY DẶN THUNG DUNG
Hoàng Kim


Việc chính đời người chỉ ít thôi
Chuyên tâm đừng bạn chuyện trời ơi
Phúc hậu suốt đời làm việc thiện
Di sản muôn năm mãi sáng ngời

xem tiếp #Thungdung; https://hoangkimlong.wordpress.com/category/den-voi-bai-tho-hay

TRĂNG RẰM SEN TÂY HỒ
Hoàng Kim

Trăng sáng lung linh, trăng sáng quá!
Đất trời lồng lộng một màu trăng
Dẫu đêm khuya vắng người quên ngắm
Trăng vẫn là trăng, trăng vẫn rằm.

Rằm Tháng Giêng năm 1994 gần nửa đêm là lúc mất của anh hai tôi là Hoàng Ngọc Dộ. Đó cũng là thời khắc mà tôi chào đời Rằm Tháng Giêng năm Giáp Ngọ 1954. Sinh thời, anh Hoàng Ngọc Dộ có bài thơ Cuốc đất đêm. Tôi cũng có bài thơ Trăng rằm và Hẹn uống rượu ngắm trăng. Anh Chu Nhạc có bài thơ Con chim xanh với bảy chữ xanh ngẫu đối với bảy chữ trăng trong Trăng rằm; Em Nguyễn Lâm Cúc có chùm thơ Đãi trăng. Tôi chép lại bài thơ Trăng rằm và chùm thơ này để làm kỷ niệm.  Mời bạn cùng đọc.

Cuốc đất đêm
Hoàng Ngọc Dộ

Mười lăm trăng qủa thật tròn
Anh hùng thời vận hãy còn gian nan
Đêm trăng nhát cuốc xới vàng
Trăng dòm, ta hẹn, trăng càng dòm thêm
Đất vàng, vàng ánh trăng đêm
Đêm khuya, ta với nàng quên nhọc nhằn

Con chim xanh
Chu Nhạc

Con chim xanh trong tán lá xanh
Chỉ một màu xanh lay động
Tiếng hót nào trên trời xanh cao rộng
Con chim xanh bay rồi tán lá vẫn xanh.

(*) Ngẫu đối Chim xanh 7 chữ xanh và Trăng rằm 7 chữ trăng.

Hẹn uống rượu ngắm trăng
Hoàng Kim

Ta hẹn em uống rượu ngắm trăng
Mấy khi đời có một người tri kỷ?
Nâng chén nhé!
Trăng vàng như giọt lệ
Buồn ư em?
Trăng vằng vặc trên đầu!

Ta nhớ Anh ta xưa mưa nắng dãi dầu
Khi biệt thế gian chọn trăng làm bạn
“Trăng tán trời mưa, trăng quầng trời hạn”
Dâu bể cuộc đời đâu chỉ trăm năm?

Mười lăm trăng qủa thật tròn
Anh hùng thời vận hãy còn gian nan
Đêm trăng nhát cuốc xới vàng
Trăng dòm, ta hẹn, trăng càng dòm thêm
Đất vàng, vàng ánh trăng đêm
Đêm khuya, ta với nàng quên nhọc nhằn (1)

Ta mời em uống rượu ngắm trăng
Mấy khi đời có một người tri kỷ?
Nâng chén nhé!
Trăng vàng như giọt lệ
Vui ư em?
Trăng lồng lộng trên đầu!

Ta nhớ Bạn ta vào tận vùng sâu
Để kiếm tìm ta, người thanh xứ núi
Cởi bỏ cân đai xênh xang áo mũ
Rượu đế, thưởng trăng, chân đất, đũa tre.

Hoa mận chờ trăng nhạt bóng đêm
Trăng lên vời vợi vẫn êm đềm
Trăng qua vườn mận, trăng thêm sáng
Mận đón trăng về, hoa trắng thêm

Ta cùng em uống rượu ngắm trăng
Ta có một tình yêu lặng lẽ
Hãy uống đi em!
Mặc đời dâu bể.
Trăng khuyết lại tròn
Mấy kẻ tri âm?

Trăng sáng lung linh, trăng sáng quá!
Đất trời lồng lộng một màu trăng
Dẫu đêm khuya vắng người quên ngắm
Trăng vẫn là trăng, trăng vẫn rằm

Hoàng Kim

1) Hoàng Ngọc Dộ. Cuốc đất đêm

Không hẹn hò đời hóa hoang vu
Nguyễn Lâm Cúc

Hôm nay buồn lại bày tiệc gọi trăng
Lại mời rượu
Lại bưng sông ra uống
Đặt lên mâm những quả tình nẫu chín
Hái từ vườn ấp ủ trăm năm

Nào,
Cạn ly nhé trăng!
Chớ có chau mày mà xôn xao vằng vặc
Mây bạc đầu còn lang thang như hành khách
Dưới vòm trời nơi nao chẳng cô đơn?

Chốn ồn ào chắc gì đã vui luôn?
Nói nhiều, cười nhiều. Mấy câu là thật
Đâu hay gì khi khoe sầu chất ngất
Nhưng ít ra đó là nỗi lòng ta

Nào,
Nghiêng sông, rót nữa trăng ha!
Muôn thuở tràn trên chén đầy dâu bể
Trăng ơi!
Ta có một tình yêu lặng lẽ
Không hẹn hò đời hóa hoang vu.

Đãi trăng
Nguyễn Lâm Cúc

Hôm nay nhàn ta mở tiệc mời trăng
Để thỏa thích bưng dòng sông ra uống
Bày lên mâm là dạt dào cảm hứng
Bạn tri âm, bạn có vui cùng?

Này trăng, trăng chớ ngại ngần
Cạn ly nhé. Sông có vơi cũng mặc.
Say thì say nhưng đừng khóc!
Trần gian…cứ mặc kệ trần gian.

Hát vu vơ
Nguyễn Lâm Cúc

Trần gian một chuyến rong chơi
Thấy trăng giữa chợ, đông người vỗ tay
Mua vui một cuộc rõ hài
Gọi trăng, trăng khẽ chau mày rồi thôi…

Gõ sênh, vỗ phách, tôi cười
Nghêu ngao cất giọng hát lời bốn phương

Đó đường, đây đường, kia đường
Mà sao phải cứ đoạn trường bước đi
Buốt làm sao câu trở về
Có bằng ngồi tạm vĩa hè…mà chơi

Tình ơi! Nghĩa ơi! Thương ơi!
Bao lần ngoảnh lại gọi người khản khô
Tưởng sông rồi lại tưởng đò
Những lất phất ấy…chỉ bờ lau thưa

CẦU BẠCH SÔNG NGỌC LAM KINH
Đỗ Dung ảnh đẹp, bạn mình thật duyên

Hoàng Kim

MAY MÀ…
Lê Đình Cánh 

May mà Huế ở Thừa Thiên
Kinh kỳ thuở trước còn nguyên cổ thành
Tháp xưa còn tiếng chuông lành
Tường rêu còn nhuộm sứ sành sắc lam.

May mà Huế ở trời Nam
Còn câu đối cũ dựng am sách nghèo
Nhà vườn còn gác trăng treo
Còn diều khuê các bơi chèo gió xanh.

Nếu mà Huế ở xứ Thanh
Lầu son ngói nát, Cổ thành gạch tan
Hán Nôm nghìn tuổi thành than
Nền xưa dấu cũ hoang tàn nắng mưa.

(Chọn từ blog của bác BiBo
http://blog.360.yahoo.com/blog-v97aU78_Y7J4qXdrf8kq?p=112#comments)

Lời bình của anh Nguyễn Quốc Toàn:

Lê Đình Cánh là một trong những nhà thơ mà tôi yêu thich. Trong khi lục bát Đồng Đức Bốn xuất thần, bạo liệt, có lúc bụi bặm… Lục bát Nguyễn Duy tài hoa mà hóm hỉnh, thì lục bát Lê Đình Cánh cứ rỉ rả mà thâm trầm sâu cay. Thọ Xuân là quê ông,”May mà” là bài thơ ông nói về quê mình?? Ở đó có Lam Kinh, một khu di tích rộng khoảng 30 ha ở xã Xuân Lam. Lam Kinh có đến 14 công trình di tích như Ngọ môn, Sân rồng, Chính điện Lam Kinh, Khu thái miếu triều Lê sơ, Lăng mộ các vua và hoàng hậu, Vĩnh lăng, Bia Vĩnh Lăng, Hựu lăng, Chiêu lăng, Dụ lăng, Kinh lăng, Khu đền thờ Lê Lợi, Khu đền thờ Lê Lai, Đền thờ Bố Vệ. Nhà nước đã bỏ ra vô số công sức và tiền của để tôn tạo phục chế lại Lam Kinh nhưng rồi không hiểu sao vong linh các vua Lê cứ hỏi nhau nơi đây là đâu nhỉ? Có phải là Lam Kinh vàng son trên đất Thọ Xuân không? Lê Đình Cánh làm thơ chứ không làm vua nên ông không hỏi thế. Mà hỏi ai? và ai trả lời? ông chỉ hú vía thốt lên “may mà” nghe sao mà ai oán. 

May mà Huế ở Thừa Thiên
Kinh kỳ thuở trước còn nguyên cổ thành 

Đọc đến đó chưa ai hiểu nhà thơ nói gì. Thì Huế vẫn còn cho nên Unesco mới phong tặng danh hiệu Di sản văn hoá của nhân loại chứ sao. Tiếp theo tác giả vẫn tiếp tục rỉ rả với cố đô Huế

May mà Huế ở trời Nam
Còn câu đối cũ dựng am sách nghèo…

Thế rồi đột ngột như cầu thủ nhà nghề phạt trực tiếp 11 mét. Tác giả cho bóng vào gôn 

Nếu mà Huế ở xứ Thanh 
Lầu son ngói nát cổ thành gạch tan

Lê Đình Cánh tuyệt nhiên không nói đến Lam Kinh, vì sao vậy? vì Xứ Thanh là phát tích nhiều triều đại vua chúa chứ đâu chỉ có các đời vua thời hậu Lê. Có lẽ những Lê Hoàn, những chúa Trịnh, chúa Nguyễn rồi vua Nguyễn cũng không còn lăng tẩm mà về vì hậu duệ thời a còng đang làm cái việc gọi là duy tu và tôn tạo các di tích lịch sử

BẢY NÚI MIỀN KÝ ỨC
Nguyễn Chu Nhạc


(6)
Bảy Núi,
những chóp mái
chùa Khơ-me vời vợi
vươn lên trời xanh
những phum sóc quây quần,
nơi nương náu
tình thần mộ đạo
những dân lành Phật giáo
quanh năm cày ruộng làm nương,
vất vả sớm hôm
chẳng một lời than
bao nhiêu của cải
sẵn lòng dâng cửa Phật,
chỉ giữ lại tấm lòng chân thật,
làm vốn riêng cho mình,
tự biết phận chúng sinh,
nương cửa Phật
làm những điều phúc đức,
tự răn lòng
chờ làm điều gì ác,
đến rắn thần Nagar, chằn tinh Yeak
dẫu hung dữ bao nhiêu
cũng quy Phật
hiền từ.
hãy như chim thần Krud
giang cánh lấy thân đỡ mái chùa,
hay tiên nữ Apsara ca múa
hay như thần Bayon canh bốn phía,
giữ lành cõi Phật an vui
giữ bình yên cho cuộc sống con người,
được cấy trồng mùa vụ tốt tươi,
niềm hạnh phúc dưới mái nhà no ấm.
để mỗi mùa mưa
hội đua bò náo nhiệt
để tết Đôn-ta
nhà đầy bánh trái
dâng lên lễ bái ông bà,
để tết Cholchnam Thmay
té nước thỏa thuê
người người dày thêm phúc lộc,

Bày Núi,
dưới bóng núi Dài, núi Tượng
tự bao giờ
sinh đạo Tứ ân,
những người đàn ông,
trang phục bà ba đen
bới tóc, râu chòm guốc mộc,
lấy Hiếu nghĩa ở đời làm trọng,
ân tổ tiên,
ân đất nước hàng đầu,
ân Tam bảo gốc rễ bền sâu,
ân đồng bào
và bao la nhân loại,
Đức Bổn sư, Ngô Lợi,
xưa kia kháng giặc Tây
lập đạo chiêu nhân,
theo chiếu Cần vương
lập ấp khẩn hoang,
nuôi chí bền gây dựng,
dẫu chẳng thể dời non lấp biển,
đạo còn đây
ân tiên tổ, non sông,
học Phật tu nhân,
giữ đạo làm dân,
chuyện thường tình,
âu cũng là trọn nghĩa,…

(trích Trường ca)

oitiengvietnhubunvanhulua

VỀ MIỀN TÂY YÊU THƯƠNG
Hoàng Kim

Sao anh chưa về lại miền Tây.
Nơi một góc đời anh ở đó.
Cần Thơ Sóc Trăng sông Tiền Sông Hậu,…
Tên đất tên người chín nhớ mười thương.

Anh có về Bảy Núi Cửu Long,
Nắng đồng bằng miên man bao nỗi nhớ.
Kênh ông Kiệt thương mùa mưa lũ….
Anh có về nơi ấy với em không?

*

Mình về với đất phương Nam.
Ninh Kiều thắm nước, Sóc Trăng xanh đồng.
Về nơi ấy với em không ?
Bình minh Yên Tử mênh mông đất trời.

Ta đi cuối đất cùng đời
Ngộ ra hạnh phúc thảnh thơi làm Người.

THÀNH NAM CHIỀU CHỚM ĐÔNG
Hoàng Gia Cương


Thành Nam buổi ấy tôi về
Nhẫn nha chuối ngự, nhâm nhi kẹo Sìu (*)
Góc hồ gió thổi đìu hiu
Thoảng đâu tiếng ếch cuối chiều bâng quơ…

Người xưa trong cõi sa mù
Đơn sơ nấm mộ bên bờ nắng mưa
Trăm năm khuất một đời thơ
Nhân tình thấm đẫm chát chua mặn mà .

Ngẫm nhìn thế sự gần xa
Biết là cốt cách, biết là đắng cay-
Những nhà trào lộng xưa nay
Bông phèng mong để lấp đầy khổ đau!

Gắng tìm chẳng thấy hương đâu
Chắp tay tôi đứng nghiêng đầu vái ông
Trời tây một vệt ráng hồng
Còn mưa còn gió nên lòng còn se!

Lời nối vần Hoàng Kim:

Trí minh tâm sáng thơ nghề
Đức cao công trọng phước về chính tâm

Đá Dựng Đại Lãnh

NHỚ NỐT LẶNG BÊN ĐỜI
Hoàng Kim

Ta vừa mới Đùa vui cùng Thuận Nghĩa
Nay thung dung dạo gót ngắm Đôi bờ
Nốt lặng bên đời sớm xuân thưởng thức
Nghe tơ trời gió mát lẫn vào thơ.

Mượn và trả, thơ hay đong cõi thực
Bến trần gian đò mỏng… , Thiếu mùa đông
Tiếng chuông chùa, nghe đêm, nốt lặng
Rụng nắng, Vòng quay…, chầm chậm trời chiều.

Mượn và trả
Nguyễn Duệ Mai

Cho em mượn, nắng và mây anh nhé
Để lang thang cùng với cánh chim trời
Cho em mượn, gió và mưa anh nhé
Để yếu mềm cùng với mảnh buồm trôi
Cho em mượn những câu thơ anh nhé
Để lẳng lơ cùng nốt lặng bên đời
Cho em mượn cây cọ màu anh nhé
Để ngoại tình cùng bức vẽ tinh khôi.

Em sẽ trả
Đôi vai mình bé nhỏ
Cho anh gục đầu…
Nơi cõi thực đầy vơi…

Bến trần gian đò mỏng…
Nguyễn Duệ Mai

Cần bao nhiêu giọt nắng
Mới thành một mùa vàng?
Cần bao nhiêu khoảnh khắc
Mới xếp được thời gian?

Ta như hai giọt nắng
Không thể gộp thành chiều
Ta như hai cung bậc
Không thể gộp thành yêu!

Cánh chim không lẻ bạn
Vẫn lạc giữa cuộc đời
Con thuyền neo bãi cạn
Vẫn mơ ngày xa khơi…

Bến trần gian đò mỏng
Xô lệch mái chèo đời
Buông câu thơ khỏa sóng
Buồn đầy rồi sẽ vơi…

Thiếu một mùa đông

Ta đã vẽ được mùa xuân
Bằng những sắc xanh hy vọng
Có đàn Én chao cánh mỏng
Cây non hé búp yên bình

Ta đã vẽ được mùa hạ
Đôi lằn nắng lửa mưa giông
Đỏ chói ngang trời tia chớp
Bão tan đất lại mềm lòng

Ta đã vẽ được mùa thu
Thấp đằm sắc vàng của nắng
Thầm lặng từng làn mây trắng
Du miên theo ký ức về…

Nhưng chưa vẽ được mùa đông
Tô màu gì cho gió bấc?
Hay là mông lung ánh mắt?
Hay là bôi xám toàn khung?

Bởi không vẽ được mùa đông
Nên vòng luân hồi còn khuyết

Làm sao tu cho trọn kiếp
Khi còn thiếu một mùa đông?!

Tiếng chuông chùa
Nguyễn Duệ Mai

Ta đi mượn tiếng chuông chùa
Đem về gọi nắng để xua mưa dầm
Chuông kêu, đời vẫn lặng câm
Nắng chang chang nắng, mưa dầm dầm mưa!

Hỏi sư, chẳng thấy sư thưa
Chỉ nghe tiếng lá lạc mùa gọi nhau…

Rụng nắng
Nguyễn Duệ Mai

Một chiều,
Rung gốc thời gian
Bao nhiêu hoa nắng
Rụng vàng xuống tay!

Sao không thành quả trên cây
Mà rơi hoang phí thế này…
Nắng ơi!

Vòng quay…
Nguyễn Duệ Mai

Khoác chiều hờ hững trên vai
Ta đi theo vệt nắng cài nghiêng nghiêng

Lá vàng rụng nửa hàng hiên
Mà hồn còn lạc ở miền cỏ hoa

Tuổi qua
Cảm xúc chưa qua
Tình còn
Mộng đã rời xa mất rồi

Xuân tàn
Hạ cũng chơi vơi
Thu chờ se sắt
Đông trôi lặng trầm

Chênh vênh một khúc nguyệt cầm
Nghe thời gian vọng thì thầm bên tai

Khoác chiều chầm chậm lên vai
Bánh xe duyên phận nối dài vòng quay…

ĐẾN VỚI BÀI THƠ HAY
Hoàng Kim

Sáng nay vui với trẻ thơ.
Buổi chiều ướm thử giày xưa giật mình.
Thơ hay đẹp cả lời bình
Mai vàng, mây thắm, lung linh sắc màu

ƯỚM THỬ GIÀY XƯA
Duệ Mai


Dừng chân,
Ướm thử giày xưa
Gót qua dâu bể
Còn vừa nữa đâu!

Ngỡ như mới giập bã trầu
Mà thời gian đã nhuốm màu bạc vôi!
Dấu son trải dọc đường đời
Chỉ mình mình biết sạn rơi kẽ nào…

Tháo ra, dốc hết lao xao
Lót thêm lành lặn, trả vào khôi nguyên.
Giày xưa
Da hãy còn mềm
Chân nay
Chai đã cứng thêm mấy phần!

Thở dài, đóng lại tần ngần
Lạc giày, lạc cả bước chân…
Thôi đành!

GIÀY VÀ THƠ
Lời bình của Thanh Vân

Tôi có một anh bạn làm phóng viên viết về mảng thời trang và văn hoá ở một tờ báo ăn khách nọ. Hắn biết tôi thích ngắm gái đẹp, lại có chút năng khiếu “hỏi xoáy đáp xoay “ nên mỗi lần đi phỏng vấn hoa hậu, người mẫu, hắn thường rủ tôi đi cùng. Năm trước, nhờ có tôi mà bài phỏng vấn hoa hậu X của hắn, báo bán chạy như tôm tươi, hắn được Tổng biên tập khen và thưởng cho một tháng du lịch đảo Phú Quốc để theo dõi và viết bài đưa tin về cuộc thi hoa hậu Việt Nam 2014. Tôi còn nhớ như in lần đó, khi nàng ô sin đẹp tuyệt trần (tôi đã tưởng nhầm là hoa hậu) ra mở cổng và dẫn chúng tôi vào phòng khách là lúc hoa hậu X đang thử giày để tối đi dự event từ thiện. Ở một góc phòng khách, một cái tủ to tướng cơ man là giày được trưng bày như ở một cửa hàng giày thời trang trong siêu thị Tràng Tiền Plaza. Như bạn bè người thân trong nhà, nàng vẫy hắn và tôi đến bên gian hàng, nàng chỉ từng đôi, từng đôi một, giới thiệu tên hãng và xuất xứ của nó. Tôi hỏi nàng đây là cửa hàng giày cũ hay giày mới. Giọng nàng ngọt ngào và tự hào : giày xưa đấy anh . Nó đã in dấu chân em trên đại lộ Paris, đại lộ thành Rome, đại lộ Holywood v.v…Buổi phỏng vấn nàng về từ thiện lại thành buổi phỏng vấn về thời trang giày và những bước đi trên sàn catwalk . Nàng hết thử đôi này đến đôi khác, dạo những bước chân uyển chuyển. Anh bạn tôi hết đứng, lại ngồi, lại khom lưng qùi gối chụp ảnh nàng lia lịa. Còn tôi vừa ngắm nàng vừa hỏi nàng những câu hỏi bâng quơ về giày. Tôi còn nhớ một số câu hỏi đại loại như sau:
– Màu sắc giày em yêu thích là màu gì?.
– Em thích màu hồng, màu tím, màu của bình minh và màu của thủy chung.
– Vì sao em lại thích bộ sưu tập giày ?.
– Vì giày gắn liền với bước chân. Nhiều bước chân cộng lại là lịch sử của cuộc đời…
– Em có hay đi lại giày cũ không?
– Thường xuyên. Vì mỗi lần đi giày cũ em như trở về quá khứ.
– Bây giờ đi lại đôi giày lúc đăng quang hoa hậu em thấy chân mình còn vừa không? Một câu hỏi khó và một thoáng bối rối trên khuôn mặt nàng:
– Vẫn vừa. Bàn chân em vẫn không thay đổi, vẫn size 36 như lúc đăng quang.

Khi tôi nói chuyện với nàng, anh bạn phóng viên của tôi đã mở máy ghi âm ghi lại tất cả để làm tư liệu bài viết. Ngồi trên xe lúc ra về, hắn lại mở ra nghe và bình luận. Hắn khen nàng là hoa hậu Việt Nam thông minh nhất từ trước đến nay. Hắn khuyên tôi nên viết một bài thơ về nàng, về những đôi giày của nàng. Hắn hứa sẽ đăng trên báo của hắn và trả nhuận bút cao hơn mọi người.

Hắn cứ tưởng làm thơ là dễ lắm, dễ hơn viết những câu chuyện lá cải của hắn. Đã mấy tháng nay, đầu óc tôi mụ mị, chẳng viết nỗi một câu thơ nào. Nàng thơ bỏ tôi mà đi thật rồi. Để duy trì và tìm lại cảm xúc thơ, đêm nào tôi cũng miệt mài đọc thơ cho đến tận một giờ sáng rồi mới đi ngủ. Thơ trên báo Văn Nghệ Già, Văn Nghệ Trẻ, Văn Nghệ Quân Đội, Tác Phẩm Mới, thơ trên Facebook, thơ trên các trang Web, thơ tập bạn bè tặng v.v…Giữa núi thơ biển chữ tôi đâm hoang mang. Tập thơ Mùa thu gõ cửa -Lão Chiếu ( tên thật là Nguyễn Thanh Quang ) tặng tôi đã hơn tháng vẫn chưa đọc. Tôi nghĩ lão là anh vô danh tiểu tốt trong làng Văn, lão biên tập và xuất bản chắc có gì hay mà đọc. Ừ lão có nhã ý tặng thì đọc xem sao, biết đâu gặp được bài thơ hay?. Và khi đọc xong tập thơ này, tôi thấy mình đã hiểu sai lão. Với hơn một trăm bài thơ của 54 tác giả tôi đã như lạc vào một vườn hoa đầy hương sắc. Có rất nhiều câu thơ lấp lánh và nhiều bài thơ long lanh, thực sự là thơ. Ví dụ như Lời Thị Màu ( Hoàng Kim Hương ), Khúc em xa, Viết trước cổng chùa ( Đặng Khánh Cường ), Chị ngồi giặt áo ( Nguyễn Lâm Cẩn ), Hà Nội sang mùa ( Đỗ Minh Ngọc ), Gia điệu thu Hà Nội ( Nguyễn Thị Lan Anh ), Đi qua chiều Hà Nội (Dương Thu Hương) v.v…Trong đó tôi ấn tượng nhất là ba bài : Dắt mùa, Vết nứt và Ướm thử giày xưa của Duệ Mai. Trong ba bài tôi lại tâm đắc bài Ướm thử giày xưa. Vì đây là bài thơ viết về giày mà anh bạn tôi đặt hàng viết cho cô hoa hậu trong chuyến đi phỏng vấn mà tôi không sao viết nổi. Bạn thử đọc bài thơ này của Duệ Mai :

Dừng chân,
Ướm thử giày xưa
Gót qua dâu bể
Còn vừa nữa đâu

Ngỡ như mới giập bã trầu
Mà thời gian đã nhuốm màu bạc vôi!
Dấu son trải dọc đường đời
Chỉ mình mình biết sạn rơi kẽ nào

Tháo ra, dốc hết lao xao
Lót thêm lành lặn, trả vào khôi nguyên.
Giày xưa
Da hãy còn mềm
Chân nay
Chai đã cứng thêm mấy phần!

Thở dài, đóng lại tần ngần
Lạc giày, lạc cả bước chân…
Thôi đành!

Bài thơ thật gọn gàng xinh xắn , câu chữ giản dị , nhưng thật ám ảnh và ma mị. Bàn chân khi đã đến tuổi trưởng thành mấy khi thay đổi. Bao năm tôi vẫn đi cỡ giày 41. Nàng hoa hậu vẫn đi giày cỡ 36 đấy thôi. Thế mà Duệ Mai ướm lại giày xưa thì không vừa “ Gót qua dâu bể/ Còn vừa nữa đâu …” Chỉ thi nhân mới nói được câu này. Không vừa giày, vì trải qua dâu bể , bàn chân đã mòn đi. Cuộc đời con người là cõi tạm trần gian. Thời gian như làn mây bay qua đầu, như nước chảy qua cầu. Mỗi bàn chân gắn với một đôi giày và một số phận. Khổ đau, hạnh phúc mỗi mình ta biết. Đôi giày như người tri âm, tri kỷ biết sẻ chia , biết sạn rơi kẽ chân nào . Một khoảng thời gian, một chặng đường của một con người thường gắn bó một đôi giày. Cất giữ giày cũ là cất giữ quá khứ. Ướm thử giày cũ là để trở về với quá khứ. Và chẳng ai sống mãi với quá khứ. Rồi đành lòng gói lại quá khứ để bước tiếp với đôi giày mới và bước chân mới. Bài thơ đã chọn được một thi tứ độc đáo. Mượn giày để nói về nhân tình thế thái, nỗi buồn vui cuộc đời người.
Tôi đã hơi dông dài. Nhưng thật thiếu sót khi bỏ qua nghệ thuật con chữ của bài thơ này. Về hình thơ chẳng có gì mới , là thể lục bát ngắt câu mà nhiều nhà thơ hiện nay hay dùng . Nhưng sự gieo con chữ trong bài thơ Ướm thử giày xưa của Duệ Mai thì rất tài hoa . Ngôn từ rất gợi và rất ẩn dụ, nói ít hiểu nhiều: gót qua dâu bể, dấu son trải dọc đường đời, dốc hết lao xao, lót thêm lành lặn, trả vào khôi nguyên, đóng lại tần ngần, lạc giày, lạc cả bước chân. Nói về thời gian Duệ Mai cũng có cách nói rất mới , rất khác người. Chị ví thời gian đời người con gái như người nhai miếng trầu, mới đầu là đỏ thắm, là nồng say, cuối cùng là xác bã trắng, nhạt thếch : Ngỡ như mới giập bã trầu / Mà thời gian đã nhuốm màu bạc vôi!. Bài thơ là toàn bích. Nhưng chữ thôi đành kết thúc bài thơ sao an phận quá. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng biết dùng chữ nào khác. Nó cũng như câu chào tạm biệt hẹn gặp lại mà mọi cuộc chia tay đều có.
……..Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết Duệ Mai là ai, là nhà thơ chuyên nghiệp hay là người viết để giải toả lòng mình. Nàng có đẹp như thơ của nàng không? Nếu nàng còn trẻ và đi thi hoa hậu, nếu phần thi vấn đáp là câu hỏi : Bạn nghĩ gì khi đi lại đôi giày cũ của mình? Với ý thơ này tôi chắc nàng sẽ được điểm cao nhất phần thi vấn đáp. Nhưng ngôi hoa hậu, á hậu 1, á hậu 2 chẳng thuộc về nàng…

DSC09855

ĐẾN VỚI BÀI THƠ HAY
Hoàng Kim

Đọc “Em tôi” của Lê Thuận Nghĩa “Bao người miếng ngập giữa làng. Hạt mè hột đậu em rang đợi người. Trúc xinh đình rộng phỡn phơi. Em tôi lặng chín cả thời xưa nay.”,  tôi nhớ Hoàng Ngọc Dộ khát vọngHôm nay anh được chén cơm ngon. Cửa miệng anh ăn nuốt chả trơn. Bởi lẽ ngày dài em lam lũ. Mà sao chỉ được bữa cơm tròn.

EM TÔI
Lê Thuận Nghĩa


Bao người cũ đã mới rồi
Chỉ còn em vẫn kín thời ngày xưa
Đèo heo mấy bận mút mùa
Mờ môi hút gió nhặt thưa nụ cười

Bao người đã bỏ cuộc chơi
Riêng em nhặt nắng cuối trời ra hong…
Bò hóc mắm ủ lòng tong
Để cho bò tó ấm cùng hốc hang

Bao người miếng ngập giữa làng
Hạt mè hột đậu em rang đợi người
Trúc xinh đình rộng phỡn phơi
Em tôi lặng chín cả thời xưa nay

Không lời gửi cuối đuôi mày
Mà nghe đến tận ngất ngây mùa màng
Không lời yểm dụ kim thang
Em tôi bí rợ tập tàng hồn Quê

Em tôi
Cõi mộng
Tôi về …

EM NÀO CÓ HỮNG HỜ
Mai Khoa Thu Hà Nội

Em nào có hững hờ
Lá vẫn xanh màu diệp lục
Nắng vẫn trong vàng hong sắc nắng
Tơ trời dệt mấy vần thơ …

Anh đi đâu, gác bếp buồn râu ngô
Phất phơ nhện giăng trần bám bụi
Gió đi hoang lạc lối
Mạng nhện trói buộc tả tơi

Nỗi nhớ tháng năm, xa vợi tháng mười
Thóc chín oằn vai mùa gặt
Em lo cho bồ đầy thóc
Tháng mười nếp mới cơm thơm

Em ở bên anh mấy nỗi dặm trường
Mà ngơ ngẩn tìm đâu hoài viễn vọng
Xuân qua, hè tới, thu sang, đông bãng lãng
Mình đây, sao chưa nhìn thấy nhau.

UỐNG RƯỢU Ở QUÁN HÀM HANH
Trần Quang Đạo

Nằm mơ cũng không có được
mà chiều nay tôi đang ở Hàm Hanh
nâng chén rượu nghĩ về người xưa cũ
hồn đã lâng châng mây trắng mơ màng.

Như mới đây thôi Lỗ Tấn vừa đi
một hình tượng lóe lên Người về bắt giữ
những con chữ nối nhau như bước chân Khổng Ất Kỷ
đi vào trí tưởng của triệu triệu con người.

Như mới đây thôi Khổng Ất Kỷ vừa ngồi
những hạt đỗ xanh còn vãi vương trên đất
chiếc mũ ông để quên ai đó treo lên vách
ông sẽ trở lại thôi và tôi đã ngồi chờ.

Men rượu thơm lan tỏa tận hồng cầu
người xưa ơi cho tôi cúi đầu xin chạm chén
những anh tài mỹ nhân vạn thuở đầy chinh chiến
Hàm Hanh rượu ngon chỉ lối hẹn hò.

Thi Thánh của Trung Hoa. Đại Vũ vị vua tài
Tây Thi thôn Trữ La bên suối ngồi giặt lụa…
ôi Thiệu Hưng tôi không còn mơ nữa
và Hàm Hanh có thực với tôi rồi.

Say ở Hàm Hanh là lãi với cuộc đời
Hồng Nữ Nhi thơm vào chiều mê đắm
nâng chén rượu, ô kìa đêm xuống!
trăng như mắt người xưa sóng sánh cốc thơm lừng…

Hàm Hanh (Triết Giang, Trung Quốc) Thu 1998

anh chi Đỗ Việt Hoa trên con đường Hạnh Phúc

LÊN VIỆT BẮC ĐIỂM HẸN
Hoàng Kim


Việt Bắc một thời mong trở lại
Đường xưa mây trắng nắng soi lòng
Phù Vân Nho Quế trời sông thẳm
Kỳ Cùng Kỳ Lộ nối Cửu Long

Hoàng Kim đã ở Việt Bắc (Tây Bắc, Đông Bắc) một thời, đã từng trở lại đó mấy lần nhưng chỉ mới lưu lại mấy bài thơ và đường links (1) (2) (3) (4) (5) (6) (7) (8) (9) neo đậu ở trên Nay tôi xin bổ sung thêm video của nhà nông học lão thành kiêm nhiếp ảnh tài ba Đỗ Đình Thuận với ảnh của vợ chồng Đỗ Việt Hoa trên đỉnh phù vân dưới thẳm sâu kia là sông Nho Quế.thay cho nhiều lời muốn nói. Cảm ơn Đỗ Việt Hoa Nha Trang, vợ chồng bạn vừa lên Tây Bắc điểm hẹn với chùm ảnh thật ấn tượng, bài viết chuẩn, đậm chất liệu khuyến sâu du lịch sinh thái Việt.(xem thêm Niềm hạnh phúc khi đi trên con đường Hạnh Phúc) “Ruộng bậc thang Mù Cang Chải là những ruộng bậc thang nằm trên các sườn núi, lớp nọ gối tiếp lớp kia với diện tích khoảng 2.200 ha ở huyện Mù Cang Chải, Yên Bái. Năm 2007, 500 ha diện tích ruộng bậc thang thuộc 3 xã La Pán Tẩn, Chế Cu Nha, Dế Xu Phình được xếp hạng là di tích quốc gia như là một trong những danh thắng độc đáo bậc nhất tại Việt Nam

QUANG DŨNG THƠ GỌI NẮNG
Hoàng Kim

Quang Dũng hùng ca Tây Tiến
Việt Bắc chơi vơi nhớ núi nhớ người,
Chu Nhạc ‘chỉ lửa là rất thật‘
Anh và tôi đều thầm lặng nhớ ai.

Quang Dũng thơ gọi nắng
như khói như mây mờ ảo nhân tình,
Tây Tiến tiếng vọng thời gian,
Thăm thăm chim chiều tầng trời xa vắng.

‘Tây Tiến’, ‘Đôi mắt người Sơn Tây’,
‘Bố Hạ’,‘Đôi Bờ’, lưu dấu chân anh
như núi như sông bóng hình người lính
hùng vĩ trên nền trời Tây Bắc.

Quang Dũng thơ gọi nắng:
‘Tây Tiến’
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi
Đôi mắt người Sơn Tây’
‘u uẩn chiều lưu lạc
buồn viễn xứ khôn khuây
Bố Hạ
‘đường về quê hương về quê hương
Không thấy quê hương chỉ thấy đường …

‘Em đã xa rồi, chim gọi nắng
Em còn nghe thấy nữa bao giờ’,
‘Đôi Bờ’

‘Giăng giăng mưa bụi qua phòng tuyến
Thương nhớ ơ hờ thương nhớ ai ‘…

Đọc thơ Quang Dũng
càng thấy yêu hơn
Việt Nam đất nước con người.
Thương ‘Con chim xanh’ Chu Nhạc

Con chim xanh trong tán lá xanh
Chỉ một màu xanh lay động
Tiếng hót nào trên trời xanh cao rộng
Con chim xanh bay rồi tán lá vẫn xanh‘.

Nhớ ‘Trăng rằm’ Hoàng Kim
Trăng sáng lung linh, trăng sáng quá!
Đất trời lồng lộng một màu trăng
Dẫu đêm khuya vắng người quên ngắm
Trăng vẫn là trăng, trăng vẫn rằm‘.

Quang Dũng tên thật là Bùi Đình Diệm (1921–1988) là tác giả của những bài thơ hay Tây Tiến, Đôi mắt người Sơn Tây, Đôi bờ… Ngoài ra ông còn là một họa sĩ, nhạc sĩ. Quang Dũng quê hương làng Phượng Trì, huyện Đan Phượng, Sơn Tây xưa Hà Nội nay. Trước cách mạng tháng Tám, ông học trung học trường Thăng Long, sau đó dạy học tư ở Sơn Tây và gia nhập Quân đội Nhân dân Việt Nam ngày Cách mạng tháng Tám thành công, trở thành phóng viên tiền phương của báo Chiến đấu. Năm 1947, ông được đi học Trường bổ túc trung cấp quân sự Sơn Tây. Sau khoá học, ông làm đại đội trưởng ở tiểu đoàn 212, Trung đoàn Tây Tiến. Ông tham gia chiến dịch Tây Tiến đợt hai, mở đường qua đất Tây Bắc. Trong thời gian này, ông còn được cử làm Phó đoàn tuyên truyền Lào – Việt. Cuối năm 1948, sau chiến dịch Tây Tiến, ông làm Trưởng tiểu ban tuyên huấn của Trung đoàn 52 Tây Tiến, rồi làm Trưởng đoàn Văn nghệ Liên khu III. Ông đã viết rất nhiều truyện ngắn xuất bản và viết kịch, cũng như đã triển lãm tranh sơn dầu cùng với các hoạ sĩ nổi danh. Ông sáng tác nhạc, bài Ba Vì của ông đã nổi tiếng ở trong khu kháng chiến. Ông làm bài thơ Tây Tiến năm 1948 khi dự Đại hội toàn quân ở Liên khu III tại làng Phù Lưu Chanh (Hà Nam). Tháng 8 năm 1951, ông xuất ngũ. Sau 1954, ông làm Biên tập viên tại báo Văn nghệ, rồi chuyển về Nhà xuất bản Văn học.  Ông bị gửi đi chỉnh huấn sau vụ Nhân Văn – Giai Phẩm, và lui về ẩn thân trong nghèo nàn và bệnh tật. Thơ của ông bị phê bình trên báo chí miền Bắc lúc đó là mang hơi hướng “tiểu tư sản”, thiếu tính chiến đấu, còn ở miền Nam thì được xuất bản và phổ biến rộng rãi và được nhiều người yêu thích. Về sau này, như những nhà thơ lớn khác, Nguyễn Bính, Hồ Dzếnh,… ông mai một và mất đi trong âm thầm.

Ông mất ngày 13 tháng 10 năm 1988 sau một thời gian dài đau ốm tại bệnh viện Thanh Nhàn, Hà Nội. Năm 2001, ông được truy tặng Giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật. Hiện nay tại trường PTTH xã Đan Phượng (quê ông) có đặt một bức tượng bán thân Quang Dũng trong trang phục người lính Tây Tiến.

Quang Dũng là nhà thơ tài hoa, vẽ giỏi, hát hay. Bài thơ Tây Tiến của ông mang đậm nét hào hùng, bi tráng pha chất lãng mạn được chọn vào giảng dạy trong giáo trình trung học phổ thông. Một số bài thơ của ông đã được phổ nhạc như Tây Tiến (Phạm Duy phổ nhạc), Đôi mắt người Sơn Tây (Phạm Đình Chương phổ từ hai bài thơ Đôi bờĐôi mắt người Sơn Tây), Kẻ ở (Cung Tiến phổ nhạc). Đặc biệt bài thơ Em mãi là 20 tuổi được 3 nhạc sĩ phổ nhạc khác nhau (Việt Dũng, Phạm Trọng Cầu, Khúc Dương). Những tác phẩm tiêu biểu gồm các tập thơ Bài Thơ Sông Hồng (1956), Rừng Biển Quê Hương (1957), Mây Đầu Ô (1986); truyện ngắn Mùa Hoa Gạo (1950); hồi ký Làng Đồi Đánh Giặc (1976)…

Tây Tiến
Quang Dũng

Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi !
Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi

Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi

Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời !
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người

Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi

Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

Tây tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm

Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
Áo bào thay chiếu, anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành

Tây tiến người đi không hẹn ước
Đường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.

Đôi mắt người Sơn Tây
Quang Dũng

Em ở thành Sơn chạy giặc về
Tôi từ chinh chiến cũng ra đi
Cách biệt bao lần quê Bất Bạt
Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì

Vừng trán em vương trời quê hương
Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương
Tôi thấy xứ Đoài mây trắng lắm
Em có bao giờ em nhớ thương

Từ độ thu về hoang bóng giặc
Điêu tàn thôi lại nối điêu tàn
Đất đá ong khô nhiều ngấn lệ
Em có bao giờ lệ chứa chan.

Mẹ tôi em có gặp đâu không
Những xác già nua ngập cánh đồng
Tôi cũng có thằng em còn bé dại
Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông

Đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn chiều lưu lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây

Cho nhẹ lòng nhớ thương
Em mơ cùng ta nhé
Bóng ngày mai quê hương
Đường hoa khô ráo lệ

Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn
Về núi Sài Sơn ngắm lúa vàng
Sông Đáy chậm nguồn quanh phủ quốc
Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng

Bao giờ tôi gặp em lần nữa
Ngày ấy thanh bình chắc nở hoa
Đã hết sắc mầu chinh chiến cũ
Còn có bao giờ em nhớ ta.

QuangDungbuttichthoBoHa

Bố Hạ
Quang Dũng

Đường về quê hương về quê hương
Không thấy quê hương chỉ thấy đường
Em đã đi trên đường nhựa ấy
Hai mươi năm trước lúa thu vàng.

Đường về quê hương về quê hương
Em mặc áo vàng hay áo tím
Mắt em lơ đãng nhìn chấm mây
Anh vịn thành xe tay trong tay

Đường về quê hương về quê hương
Có một ngày sao mà bất tận…
Hai mươi cây số tưởng vô vàn
Dài đến bây giờ vẫn chứa chan.

Có con chim đậu nhành giây điện
Lại giống ngày xưa chuyện nắng thu
Em đã xa rồi – chim gọi nắng
Em còn nghe thấy nữa bao giờ.

NGƯỜI VỊN TRỜI CHẤP SÓI
Hoang Kim

Hà Giang ơi Hà Giang ơi
Núi thẳm mờ sương thấu cửa trời
Nơi đâu bạn cũ (*) thành sương khói
Bồng bềnh mây trắng dốc chơi vơi.

Trời rất xanh và rừng rất sâu
Mèo Vạc xa kìa, Lũng Dẻ đâu
Nào hang Cắc Cớ nào Công Cốc
Núi Tản ngàn năm biếc một màu.

Phình ngán Phình ngán Ắt tắc tím
Bạn ra kéo mình ra búa
Trò chơi mê mãi suối bên mai
Người vịn trời xanh chấp sói rừng.

(*) Hoàng Kim ở E568 F325B sau này là nòng cốt của F356 nước mắt Vị Xuyên, chính ủy sư đoàn Phạm Hồng (Hải Dương) là người thân.

ĐƯỜNG XUÂN
Hoàng Kim

Đền thiêng trên Nghĩa Lĩnh 

Giếng ngọc dưới trời Nam 
Chén cơm truyền con cháu 
Vạn cổ thử giang san.

xem tiếp

DẠO CHƠI NON NƯỚC VIỆT
Hoàng Kim

Anh và em,
chúng mình cùng nhau
dạo chơi non nước Việt.

Anh đưa em vào miền cổ tích
nơi Lạc Long Quân và Âu Cơ
sinh ra đồng bào mình trong bọc trứng,
thăm đền Hùng Phú Thọ
ở Nghĩa Lĩnh, Việt Trì,
về Thăng Long – Đông Đô – Hà Nội,
thủ đô Việt Nam,
hồn thiêng sông núi tụ về.

“Khắp vùng đồng bằng sông Hồng,
vùng núi và trung du phía Bắc,
không mẩu đất nào không lưu dấu tổ tiên
để giành quyền sống với vạn vật.

Suốt dọc các vùng
từ duyên hải Bắc Trung Bộ,
đến duyên hải Nam Trung Bộ,
Tây Nguyên,
Đông Nam Bộ,
Đồng Bằng Sông Cửu Long,
là sự nghiệp gian nan tiến thủ của tổ tiên
để mở rộng hy vọng tương lai dân tộc” (1)

Tổ Quốc bốn nghìn năm
giang sơn gấm vóc
biết bao nơi lòng ta thầm ước
một lần đến thăm.

Anh đưa em lên Phù Vân
giữa bạt ngàn Yên Tử
nơi “vũ trụ mắt soi ngoài biển cả” (2)
đến Hạ Long,
Thác Bản Giốc và sông Ka Long
Hương Sơn,
Phong Nha,
Cửa Việt,
Thạch Hãn,
Huế,
Hải Vân,
Non nước,
Hội An,
Thiên Ấn,
Hoài Nhơn,
Phú Yên
Nha Trang,
Đà Lạt.

Về tổ ấm chúng mình
Ngọc phương Nam.
Tình yêu muôn đời:
Non nước Việt Nam.

thungdung
nuidoiquanba

LÊN VIỆT BẮC ĐIỂM HẸN
Hoàng Kim

Núi Đôi ngắm ảnh chốn thần tiên
Quản Bạ càng thêm nhớ bạn hiền
Chân tình thân thiết vùng chân thật
Chí nhân thật trọn chính an nhiên.

Thoáng nghe vị mặn ngày li biệt
Bâng khuâng miền nhớ lúc ra đi
Chao ơi nắng ấm, trời xanh thế
Điểm hẹn khát khao ước trở về

Thăm ruộng bậc thang Mù Căng Chải.
Vàng ươm tháng Chín lúa khoe vàng
Chợt gặp mai đầu suối
Người vịn trời xanh chấp sói rừng

Lên Việt Bắc Điểm hẹn
Quang Dũng thơ gọi nắng
Người vịn trời xanh chấp sói rừng
Về Việt Bắc đêm lạnh nhớ Bác
Dạo chơi non nước Việt thung dung

anh chị Võ Công Hậu
hẻm Tu Sản Hà Giang
lên Việt Bắc điểm hẹn
bên suối một nhành mai

(ảnh VCH 25 4 2022)

diem-hen

ĐIỂM HẸN BÀI CA CHIM ƯNG
Hoàng Kim

Anh như chim ưng quay về tổ ấm
Vẫn khát bầu trời ước vọng bay lên
Ơi Bồng Lai cồn cào nỗi nhớ
Anh về bên này lại nhớ bên em.

VỀ VỚI VÙNG CÁT ĐÁ
Hoàng Kim

Về nơi cát đá em ơi
Mình cùng Tỉnh thức những lời nhân gian

Quê em thăm thẳm Tháp Chàm
Biển xanh cát đá và rừng hoang sơ
Hoa trên cát, núi Phổ Đà
Tháp Bà Chúa Ngọc dẫu xa mà gần.

Ta đi về chốn trong ngần
Để thương cát đá cũng cần có nhau
Dấu xưa mưa gió dãi dầu
Đồng Xuân nắng ấm nhuốm màu thời gian.

Đỉnh mây gặp buổi thanh nhàn
Dịch cân kinh luyện giữa vùng non xanh
Cát vàng, biển biếc, nắng thanh
Bình Minh An Đức Hoàng Thành Trúc Lâm.

taytrongtay

NẮM CHẶT TAY ANH ĐI EM
Hoàng Kim

Anh ước mong em đến đây
Giữa hoa lá cỏ cây
Của mùa Xuân ngập nắng
Trời hóa xanh trong
Sau cơn mưa chiều bất ngờ rơi nặng
Gió mang hương đồng tha thiết tặng em.

Đừng hỏi anh sao mãi ước mong thêm
Dù mình đã trao những lời hạnh phúc
Biết bao yêu thương,
giận hờn, cơ cực
Dẫu trao nhận hoài
cũng chẳng đủ cho nhau.

Trong cái nắng chiều,
Dòng người đang đi  vội vã
Sao anh nhớ em đến vậy!
Ước được nắm tay em
Mặc dòng người xô đẩy,
Vượt qua phố đông
ngã năm, ngả bảy…
Đi đến tận cùng
Hạnh phúc tình yêu.

Là điều anh ước mơ bấy lâu
(Và chắc em cũng vậy).
Đừng cười anh, em nhé!
Ước mơ của anh nhỏ nhoi, bình dị.
Mong cho những lứa đôi như mình
Mãi mãi yêu thương!

Nắm chặt tay anh đi em!
Bằng lòng theo anh
Cho dẫu cuộc đời
Nhiều khi xô ta ngã
Anh nguyện suốt đời
làm chỗ dựa của đời em.
Em mãi là ngôi nhà
hạnh phúc bình yên!

Giữ chặt tay anh đi em!
Bởi khi mình đã trong nhau
Thì vất vả đọa đầy
cũng không chia cắt nổi
Mình đã tri kỹ với nhau rồi
Thì chẳng thể nào
Vuột khỏi đời nhau.

GIẤC MƠ LÀNH YÊU THƯƠNG
Hoàng Kim

nhắm mắt lại đi em
để thấy rõ giấc mơ hạnh phúc
trời thanh thản xanh
đêm nồng nàn thở
ta có nhau trong cuộc đời này
nghe hương tinh khôi đọng mật
quyến rũ em và khát khao anh
mùi ngây ngất đằm sâu nỗi nhớ
một tiếng chuông ngân
thon thả đầu ghềnh

nhắm mắt lại đi em
hạnh phúc đâu chỉ là đích đến
hạnh phúc là con đường trãi nghiệm
vỗ về, chờ đợi, nhớ thương

nhắm mắt lại đi em
trong giấc mơ của anh
có em và rừng thiêng cổ tích
có suối nước trong veo như ngọc
có vườn trúc và ngôi nhà tranh
có một đàn trẻ thơ tung tăng
heo gà chó mèo ngựa trâu
nhởn nhơ trên đồng cỏ
tươi xanh

nhắm mắt lại đi em,
tận hưởng thú an lành.

Nhắm mắt lại đi em
Giấc ngủ ngoan
giấc mơ hạnh phúc
Em mãi bên anh,
Đồng hành với anh
Bài ca yêu thương
Bài ca hạnh phúc
Giấc mơ lành yêu thương

Nhắm mắt lại đi em
Giấc mơ cuộc đời
giấc mơ hạnh phúc
ngôi nhà tâm thức
Giấc mơ lành yêu thương
Có cánh cửa khép hờ
Có bãi cỏ xanh non.
Đất nước cây và hoa
Một khu vườn tĩnh lặng.
Chim sóc chó mèo gà
luôn quấn quýt sớm hôm.
Ban mai ửng
nghe chim trời gọi cửa.
Hoàng hôn buông
trăng gió nhẹ lay màn.
Ta về với ruộng đồng
Vui giấc mơ hạnh phúc
Vui một giấc mơ con
Hoa Lúa Hoa Người Hoa Đất 
Giấc mơ lành yêu thương.

Hình ảnh này chưa có thuộc tính alt; tên tệp của nó là hoangkim1.jpg

VUI ĐI DƯỚI MẶT TRỜI
Hoàng Kim

(1)
Vui đi dưới mặt trời
Nắng dát vàng trên đồng xuân
Mưa ướt vệt bóng mây, tím sắc trời cuối hạ
Đất ước, cây trông, lòng nhớ …

Em trốn tìm đâu trong giấc mơ tâm tưởng
Ngôi nhà con hạnh phúc trăm năm
Bếp lửa ngọn đèn khuya
Vận mệnh cuộc đời cố gắng

Tình yêu là người thầy tốt hơn trách nhiệm
Đồng lòng đất cảm trời thương
Phúc hậu minh triết tận tâm
Cố gắng làm người có ích

Tháng năm tròn đầy vườn thiêng cổ tích
Mừng ban mai mỗi ngày tỉnh thức bình an
Chào ngày mới CNM365 Tình yêu cuộc sống
Thảnh thơi vui cõi phúc được thanh nhàn.

(2)

Hãy lên đường đi em
Ban mai vừa mới rạng
Vui đi dưới mặt trời
Một niềm tin thắp lửa

Ta như ong làm mật
Cuộc đời đầy hương hoa
Thời an nhiên vẫy gọi
Vui đời khỏe cho ta.

TRƯỜNG TÔI NÔI YÊU THƯƠNG
Hoàng Kim

Đại học Nông Lâm thật thích
Bạn thầy vui thật là vui
Sân Trường giảng đường ấm áp
Đường xuân phơi phới tuyệt vời

Hình như mọi người trẻ lại
Hình như người ấy đẹp hơn
Hình như tre già măng mọc
Nắng mai soi giữa tâm hồn.

Thầy bạn trong ngoài thiện nguyện
Về Trường chia sẻ động viên
Trang sách trang đời lắng đọng
Yêu thương bao cuộc đời hiền.

Thầy ơi hôm nay chưa gặp
Lời thương mong ước bình an
Tình khúc Nông Lâm ngày mới
Sức xuân Tự nguyện Lên đàng.

MỘT NIỀM TIN THẮP LỬA
Hoàng Kim

Nhìn đàn em ngời niềm vui rạng rỡ.
Chợt thấy lòng rưng rưng.
Công việc nghề nông cực mà hạnh phúc.
Cố lên em nổ lực không ngừng !

Hột mồ hôi lắng vào hạt gạo.
Câu ca ông bà theo suốt tháng năm.
Thêm bữa cơm ngon cho người lao động.
Nâng chén cơm thơm, qúy trọng người trồng.

Em ơi hãy học làm ruộng giỏi.
Nghề nông thời nào cũng quý kỹ năng.
Người dân khá hơn là niềm ao ước
Công việc này giao lại cho em.

Có một mùa Vu Lan hạnh phúc
Ơn mẹ cha lam lũ sớm hôm
Thương con vạc gọi sao mai dậy sớm
Một niềm tin thắp lửa giữa tâm hồn.

Bước tiếp bước giữa trường đời gian khó
HỌC ĐỂ LÀM người lao động siêng năng
Rèn nhân cách vượt lên bao cám dỗ
Đức và Tài tử tế giữa Nhân Dân.

Xem tiếp:
Đến với bài thơ hay

TRÀ SỚM VỚI BẠN HIỀN
Hoàng Kim

“Cà phê ở Huế thơm ngon lắm. Mười bốn ngàn thôi uống suốt ngày. Ngắm em tóc gió bay bay nắng. Nghe bạn tâm tình hơn rượu say” (PC) “Về quê lần trước ghé thăm đây. Đất hiếu cầu thương níu bạn bầy. Thơ thiền Nhất Hạnh tìm nơi cũ. Mặt trời từng hạt chính nơi này” (HK). Em Ra Huế thăm vị chân chúa Nguyễn Hoàng ở lăng Trường Cơ, tọa lạc tại xã La Khê, huyện Hương Trà, nay là làng La Khê, xã Hương Thọ, thị xã Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên Huế; thăm Thiên Thụ Sơn vùng cây trên 2000 ha mà triều Nguyễn dày công mang kỳ hoa dị thảo cả nước có nguồn cây trái chính yếu đặc sản đất phương Nam về trồng ở chốn kinh kỳ để lưu dấu những hoài niệm bôn tẩu trọn đời quy giang sơn về một mối. Lạ lùng thay, khi được may mắn uống trà ban mai tĩnh lặng ở Từ Hiếu với bạn hiền lại được lắng nghe cổ vật và các trang sách uyên áo của các vị thiền sư trò chuyện. Tâm chợt ngộ ra rằng vị chân chúa nhà Nguyễn chưa hẵn đã ở Trường Cơ mà có thể ẩn khuất ở chính nơi đây, gần Nam Giao và phía sau của chính điện Từ Hiếu, cội nguồn của hiếu sinh

TRÀ SỚM THƯƠNG NGƯỜI HIỀN
Hoàng Kim

Ngày mới Ban mai chợt tỉnh thức Nghe đầy tiếng chim kêu Đêm qua mây mưa thế Hoa mai rụng ít nhiều. Trà sớm thương người hiền, trong không gian tỉnh lặng, ăn sáng và chuyện vui, lắng nghe đời thật chậm. Ai học làm và dạy. Ai vô sự là tiên Ai an nhàn thanh thản Ai thân với bạn hiền. Văn chương là cõi mộng. Giấc mơ lành trăm năm. Phúc hậu là lẽ sống. Thơ ra ngoài ngàn năm, Chuyện Tình yêu cuộc sống, Ông Nguyễn và bác Văn. Cụ Trình và Trần lão, Gần gũi mà xa xăm. Tính sáng hơn châu báu. Trở về với chính mình. Trà thơm chào ngày mới. Vui khỏe và bình yên… Hieu Nguyenminh, Trần Văn Minh, Trần Thị Lệ, Hoàng Kim, trà sớm ở cố đô Huế, trò chuyện về cụ Miên Thẩm

Cảm ơn Nguyen Thanh Binh thầm lặng mà hiệu quả đóng góp cho quê hương. Trà sớm với bạn hiền cùng Nguyen Thanh Binh (Roots of Peace) cũng lại là thật đáng nhớ. Ba giờ khuya, Bình ra bến tàu đón tôi, trà sớm là với nông dân. Quảng Trị dân ra đồng sớm (chứ không phải 8:00 sáng theo lịch làm việc hành chính). Nguyen Thanh Binh thân với tôi cũng như nhóm bạn nhà nông ở Phú Yên, Sóc Trăng, Đăk Lăk, Đồng Nai, Tây Ninh, … Những buổi học trên đồng giữa khoa học, khuyến nông và nông dân luôn thiết thực với cuộc sống mỗi ngày của người dân và thực sự là chén cơm của họ.

ĐỢI ANH NGÀY TRỞ LẠI
Hoàng Kim


Anh như cơn mưa ngọt đầu mùa
Mang đến niềm vui của ngày gieo hạt
Mai Việt nở bừng khoe sắc
Đằm thắm ”Lời thì thầm của dòng sông”

Anh và em như bức tranh tĩnh vật treo tường
Một đôi bình gốm qúy
Cặp bình giản dị
Sang trọng,
khiêm nhường
tỏa sáng cho nhau

Anh mang đến cho em giấc ngủ nhiệm màu
Xoá đi ưu tư phiền muộn
Anh vỗ về em
bằng lời ru ngọt ngào cảm động
Tìm những nét cao quý nhất trong em
mà trân trọng giãi bày

Anh thân yêu
Nay anh đã xa rồi
Em vẫn ước mong anh
Đợi anh ngày trở lại

ĐỢI ANH NGÀY TRỞ LẠI
(Bài thơ của sự khát khao chờ đợi)

Anh Vạn An là chủ bút của blog THƠ VÀ VẼ. Anh là người trãi nghiệm, giản dị và tinh tế. Anh đã thân ái chào cư dân blog để đi đâu không rõ. Việc anh vắng lâu đã làm nhiều người sững sờ, trong đó có Lâm Cúc, Huỳnh Mai, Bích Nga, Hoài Vân, Phương Phương SG, Juliete … và tôi là những người thường được anh dành ưu ái cảm nhận. Tội nghiệp cho Juliete, sau khi anh đi, cô cũng bặt tin luôn kể từ dạo đó. Thế mới thấy những người tri kỷ họ quý nhau đến dường nào!

Bất cứ ai đã từng tiếp xúc với trang weblog của anh Vạn An đều nhìn nhận rằng đây là một nhà họa sỹ bậc thầy và là một nhà thơ tài hoa. Tôi đã viết bài thơ “Đợi Anh” cho anh, cho tôi, cho con tôi và cho những người yêu đang khao khát chờ đợi. Tôi cũng viết bài thơ này cho những người thân thương đang ngóng đợi người thân hoặc ngóng trông điều lành và niềm vui. Cái giá của sự chờ đợi thật lớn. Hạnh Phúc thay cho ai biết mình đang được yêu thương và chờ đợi và thực sự hiểu hết cái giá của sự khắc khoải chờ đợi đó.

xem tiếp https://hoangkimlong.wordpress.com/category/den-voi-bai-tho-hay

CNM365 Tình yêu cuộc sống
DẠY VÀ HỌC https://hoangkimvn.wordpress.com
ngày mới nhất bấm vào đây cập nhật mỗi ngày

Video yêu thích
Chỉ tình yêu ở lại
Ngày hạnh phúc của em
Giúp bà con cải thiện mùa vụ
Quà tặng cuộc sống yêu thích
KimYouTube

Trở về trang chính
Hoàng Kim Long, Ngọc Phương Nam Thung dung Dạy và Học, Việt Nam Học, Cây Lương thực Việt Nam, CNM365 Tình yêu Cuộc sống, Kim on LinkedIn Kim on Facebook Kim on Twitter

19 thoughts on “Đến với bài thơ hay

  1. Pingback: Đến với bài thơ hay | Chào ngày mới

  2. Pingback: Đến với bài thơ hay | Chào ngày mới

  3. Pingback: Chào ngày mới 5 tháng 11 | Tình yêu cuộc sống

  4. Pingback: Chào ngày mới 11 tháng 12 | Tình yêu cuộc sống

  5. Pingback: Chào ngày mới 23 tháng 8 | Tình yêu cuộc sống

  6. Pingback: Dạy và học 23 tháng 8 | DẠY VÀ HỌC

  7. Pingback: Đến với bài thơ hay | Tình yêu cuộc sống

  8. Pingback: Dạy và học 5 tháng 11 | DẠY VÀ HỌC

  9. Pingback: Nhớ nốt lặng bên đời | Tình yêu cuộc sống

  10. Pingback: Dạy và học 11 tháng 12 | DẠY VÀ HỌC

  11. Pingback: Đến với bài thơ hay | Khát khao xanh

  12. Pingback: Đến với bài thơ hay | DẠY VÀ HỌC

  13. Pingback: Chào ngày mới 13 tháng 6 | Tình yêu cuộc sống

  14. Pingback: #cnm365 #cltvn 13 tháng 6 | DẠY VÀ HỌC

  15. Pingback: #cnm365 #cltvn 13 tháng 6 | Tình yêu cuộc sống

  16. Pingback: #cnm365 #cltvn 23 tháng 8 | DẠY VÀ HỌC

  17. Pingback: #cnm365 #cltvn 23 tháng 8 | Tình yêu cuộc sống

  18. Pingback: #cnm365 #cltvn 11 tháng 12 | Tình yêu cuộc sống

  19. Pingback: Hoàng Tố Nguyên tiếng Trung | DẠY VÀ HỌC

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.